CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

Chương 246

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…

Bốn chữ này cứ lặp lại trong đầu, cô không tìm ra đáp án, suy nghĩ hỗn độn, càng kinh hoảng.

Bước vào cùng Lăng Tiêu còn có Đường Dật.

Những người ngồi ở đây nhìn thấy hai người đều không hẹn mà cùng đứng lên.

Hàn Tín đã đi tới chỗ Lăng Tiêu, chủ động vươn tay: “Lăng tổng, rốt cuộc cũng chờ được các vị rồi.”

Lăng Tiêu nâng tay lên bắt tay với Hàn Tín, cũng chưa nói gì mà đi vào vị trí trong cùng.

Ánh mắt Hàn Tín lại tập trung vào Đường Dật, thoạt nhìn có chút kích động: “Vị này chính là bác sĩ Đường đúng không?”

Đường Dật giơ tay: “Đường Dật.”

Hàn Tín nói: “Hân hạnh, hân hạnh.”

Kỳ thật lần này vợ chồng Hàn Tín tới Hải Thành là vì cụ nhà mắc bệnh lạ, phía Hàn Quốc đã bó tay không còn cách nào.

Sau đó Hàn phu nhân nghe nói Hải Thành từng có ca bệnh tương tự, người bệnh trải qua chẩn trị thì đã khỏi bệnh, vì thế hai vợ chồng mới chạy đến đây một chuyến.

Kỳ thật những người đàn ông còn lại trên bàn cơm đều là danh nhân trong giới y học Hải Thành, được Mộ Tư thành tâm mời tới.

Mộ Tư cũng từng liên hệ với Đường Dật, nhưng lần nào cũng bị anh từ chối.

Vợ chồng Hàn Tín đành phải vận dụng mối quan hệ của mình mới liên hệ được với Lăng Tiêu. Cho nên Mộ Tư căn bản không biết đêm nay Lăng Tiêu và Đường Dật sẽ đến.

Sau khi Lăng Tiêu và Đường Dật ngồi xuống, những người khác cũng lần lượt ngồi vào bàn.

Thịnh Hoàn Hoàn kinh hoảng nên chậm nửa nhịp, lúc này cả bàn chỉ còn lại một vị trí, là ở giữa Lăng Tiêu và Mộ Tư.

Cô không có lựa chọn nào khác mà rởi khỏi vị trí bên cạnh Hàn phu nhân, căng da đầu ngồi xuống giữa Lăng Tiêu và Mộ Tư.

Hàn Tín và Hàn phu nhân không hiểu nổi hành động của Thịnh Hoàn Hoàn.

Lăng Tiêu lạnh lùng liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi dời mắt đi, giống như không hề quen biết.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cả người không rét mà run.

Qua một lúc lâu, cô lặng lẽ kéo kéo vạt áo hắn, nói khẽ với hắn: “Vừa rồi Hàn phu nhân lôi kéo tôi nói mấy câu.”

Cho nên không phải cô muốn ngồi ở chỗ kia.

Nhưng Lăng Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ trước lời giải thích của cô.

Mộ Tư ngồi bên cạnh nhìn thấy động tác lén lút của Thịnh Hoàn Hoàn, cũng nghe thấy cô mềm mại nói nhỏ, bàn tay buông ở dưới bàn không khỏi nắm chặt, ngực quặn đau.

Hiện tại rõ ràng anh đang ngồi bên cạnh cô, lại giống một người ngoài.

Vì sao cô lại vội vã giải thích với Lăng Tiêu, sợ bị hắn hiểu lầm đến vậy sao?

Thấy Lăng Tiêu không để ý tới mình, Thịnh Hoàn Hoàn lại kéo kéo vạt áo hắn.

Lần này rốt cuộc Lăng Tiêu cũng có phản ứng, hắn nhìn xuống bàn tay đang nắm vạt áo của mình, không để ý mở miệng: “Thịnh tiểu thư, xin cô lấy tay ra khỏi quần tôi.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi