CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

Chương 286

Nhưng hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy mình thực buồn cười.

Vui vẻ xong, Thịnh phu nhân dần dần bình tĩnh lại: “Cậu ấy tốt với con như vậy làm mẹ thật vui mừng, có thể thấy được Lăng Tiêu là người ngoài lạnh trong nóng, về sau sống thật hạnh phúc với cậu ấy, đừng hao tổn tinh thần vì người không liên quan nữa.”

Tối hôm qua sau khi Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu đi rồi, Mộ Tư xuất hiện, cũng nói lời tương tự như Lăng Tiêu, hiện tại trong giới bắt đầu lan truyền, Mộ Tư luôn nhớ thương Thịnh Hoàn Hoàn không quên, anh ta hối hận lúc trước đã hủy hôn không cưới Thịnh Hoàn Hoàn.

Cho nên hiện tại Thịnh phu nhân hơi lo rằng Thịnh Hoàn Hoàn sẽ xao động vì chuyện này, dù sao cô đã từng si mê chấp nhất với Mộ Tư như vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn còn không rõ Lăng Tiêu là dạng người gì, nhưng cô không muốn Thịnh phu nhân lo cho mình: “Dạ, con đã biết rồi mẹ, mẹ chăm sóc sức khoẻ cho tốt, mẹ không cần nhọc lòng chuyện của con.”

Nhìn thấy bác sĩ và y tá đi đến ngoài cửa, Thịnh Hoàn Hoàn vội tắt điện thoại.

Người đầu tiên bước vào là một nam bác sĩ khoảng 30 tuổi, trông cũng không tệ lắm, hào hoa phong nhã, mặc áo blouse trắng, mang đến cho người ta cảm giác thực thoải mái sạch sẽ.

Nam bác sĩ nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì trong mắt không che giấu được vẻ trầm trồ si mê.

Y tá đo thân nhiệt cho Thịnh Hoàn Hoàn: “37.9 độ, còn hơi sốt.”

Nói xong, y tá nhìn về phía nam bác sĩ, Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhìn anh ta.

Chỉ thấy bác sĩ ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên đẩy đẩy mắt kính trên mặt: “Có ho khan không?”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Có, hiện tại toàn thân đều đau.”

Nam bác sĩ cười cười: “Không có việc gì, đây là hiện tượng bình thường sau khi sốt cao, chờ hết sốt tôi kê chút thuốc để ra mồ hôi cho cô là không có gì, còn chỗ nào không thoải mái không?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc đầu: “Không có.”

Bác sĩ và y tá đi rồi, điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn lại vang lên. Lần này là Lăng Kha gọi tới.

Thịnh Hoàn Hoàn không có băn khoăn gì nhiều với bạn tốt, trực tiếp nói mình đang ở bệnh viện, Lăng Kha nói muốn đến thăm cô, Thịnh Hoàn Hoàn không khách sáo bảo cô ấy mang đồ dùng sinh hoạt đến cho mình.

Lăng Tiêu ném cô ở bệnh viện, không để lại cho cô cái gì cả.

Hiện tại đừng nói quần áo để thay, cả đồ dùng tắm rửa cũng không có.

Điện thoại còn chưa tắt thì bác sĩ vừa rồi đã mang thuốc gõ cửa đi vào, giọng nói đặc biệt ôn hoà: “Thịnh tiểu thư, cô tới giờ uống thuốc rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn nam bác sĩ một cái, không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò Lăng Kha một câu: “Tớ phải uống thuốc đây, cậu nhớ đem thẻ đến, tớ còn chưa trả tiền thuốc men.”

Nói xong, không đợi Lăng Kha oán giận thì Thịnh Hoàn Hoàn đã cúp máy.

Nam bác sĩ giúp Thịnh Hoàn Hoàn lấy từng viên thuốc ra, còn đổ một ly nước cho cô, như tùy tiện hỏi: “Thịnh tiểu thư vừa nói chuyện với bạn trai sao, xem ra tôi vào không đúng lúc.”

Thịnh Hoàn Hoàn kỳ quái nhìn anh ta một cái, nhận lấy cái ly trong tay anh ta, uống thuốc rồi mới trả lời: “Không có, là bạn thân của tôi.”

Nam bác sĩ như nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo lại hỏi: “Thịnh tiểu thư gặp khó khăn sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không có!”

Cô chỉ không đem theo tiền mà thôi, hình như túi xách của cô còn ở trên xe Lăng Tiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi