CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

Chương 531

Người đàn ông bật cao lên trời rồi vọt nhanh về hướng cô, bước chân làm người ta không thể nắm lấy, Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Tìm đường chết.”

Tuy võ nghệ của người này rất cao siêu, nhưng kỹ thuật xạ kích của Thịnh Hoàn Hoàn rất nhanh, còn rất… Chuẩn.

Thịnh Hoàn Hoàn lại bóp cò súng, viên đạn xẹt qua vai người đàn ông, để lại một vết máu.

Trên vai đau đớn làm đáy mắt người nọ xẹt qua một tia khiếp sợ, đại khái cũng không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại bắn súng giỏi như vậy, trừ khiếp sợ ra còn có chút trầm trồ.

Trước khi Thịnh Hoàn Hoàn bắn phát thứ ba, một tiếng súng khác đã vang lên, mục tiêu chính là người đàn ông chỉ cách cô mấy mét.

Thời khắc Lăng Tiêu lao ra từ rừng cây thì người đàn ông đã phát hiện hắn, cho nên phát súng này đã bắn hụt. Gã lập tức rút khẩu súng phía sau ra rồi bắn trả, sau đó lại lách qua một bên, dựa vào sau một cây đại thụ.

Người đàn ông đặt tay lên tim, nơi này đập rất nhanh rất mạnh như muốn lao ra ngực gã.

Đôi môi mỏng dưới lớp khẩu trang chậm rãi nhếch lên, gã không ngừng lại mà lập tức rời khỏi nơi đó, trong lòng thầm nói: Cô gái, chúng ta sẽ gặp lại.

Lăng Tiêu cũng không đuổi theo, đôi chân thon dài vội chạy về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đưa tay kéo cửa xe ra.

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, chỉ súng về hướng hắn: “Lăng Tiêu?”

Nhanh như thế mà hắn đã trở về?

Thấy cô không có việc gì, Lăng Tiêu thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt lại rất dọa người, bởi vì hắn thấy cửa sổ xe mở ra: “Cô muốn tìm cái chết sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn buông súng xuống: “Tôi có tự tin bắt lấy gã đó.”

Nếu hắn không xuất hiện thì phát thứ ba sẽ trúng.

Lăng Tiêu cả giận nói: “Con mẹ nó ai muốn cô nhiều chuyện?”

Cô không nhìn thấy trong tay đối phương có súng sao?

Lòng Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi trầm xuống, mặt không khỏi trắng bệch: “Xin lỗi, tôi chỉ nghĩ có lẽ giúp đỡ được một chút.”

Sắc mặt Lăng Tiêu vẫn không đẹp lên: “Nhớ kỹ, tôi không cần cô giúp, càng không cần cô tự cho là đúng làm chuyện gì vì tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhấp môi, thấp giọng mà nói: “Lần sau sẽ không.”

Nói xong, cô đặt súng trước mặt Lăng Tiêu, sau đó đóng cửa sổ lại.

Lăng Tiêu trầm mặt cất súng đi, sau đó đóng cửa xe.

Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại, gần đây không biết như thế nào mà cứ thích rơi nước mắt.

Không bao lâu sau, cửa xe lại mở ra.

Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt đi, Lăng Tiêu đứng ngoài cửa nhìn cô, sắc mặt dịu đi rất nhiều, duỗi tay ra: “Xuống đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bàn tay thon dài sạch sẽ trước mắt mà lạnh nhạt mở miệng: “Không cần.”

Cô né tay khỏi Lăng Tiêu mà bước xuống.

Sau khi xuống xe, Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy Vinson và người đàn ông trung niên đứng bên cạnh anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi