CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

Chương 566

Chạy còn nhanh hơn cả thỏ!

Lăng Tiêu lạnh nhạt nói: “Là do anh ta nhát như chuột.”

“Anh còn dám nói, tính tình anh như vậy thì ai chịu cho nổi, về sau chúng ta ly hôn, xem ai…”

Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra mình nói sai, ngừng đã muộn rồi, cô thấy ánh mắt Lăng Tiêu trầm xuống, giọng nói như mang theo vụn băng: “Sao không nói tiếp đi?”

Thịnh Hoàn Hoàn mất bò mới lo làm chuồng mà nói: “Ý tôi là nếu.”

Lăng Tiêu không gặn hỏi nữa, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô.

Thịnh Hoàn Hoàn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thổi thổi cái muỗng, sau đó đúc cháo đến bên môi hắn: “Nghe lời, ăn cháo đi.”

Lăng Tiêu há mồm ngậm lấy muỗng cháo cô đưa đến.

Thịnh Hoàn Hoàn dọn sạch phòng sách, trở lại giường nằm xuống, thân nhiệt của Lăng Tiêu đã khôi phục bình thường, cuối cùng cô cũng an tâm nhắm đôi mắt mỏi mệt lại.

Lúc đang ngủ mơ mơ màng màng, cô cảm thấy mình bị Lăng Tiêu ôm vào ngực, hắn nói một câu bên tai cô: “Thịnh Hoàn Hoàn, đừng phản bội tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn đã quen với vòng tay này, cứ cọ cọ trong lòng hắn, sau đó nặng nề ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy thật sớm, bên gối đã không còn ai, ổ chăn lạnh như băng, Lăng Tiêu đã thức dậy từ rất lâu.

Sớm như vậy đã đến công ty sao?

Nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện của Mộ Thành Chu với hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn vội đứng dậy, đi chân trần chạy ra ngoài, thấy Lăng Tiêu mặc sơ mi trắng và quần tây đen, xoắn tay áo bưng chiên trứng và nướng bánh mì đi ra từ phòng bếp.

Cái đồng hồ sang quý trên cổ tay và khí chất sạch sẽ tôn quý chẳng liên quan gì đến hành động hiện giờ của hắn, nhưng lại làm cô cảm thấy rất ấm áp.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy, giờ khắc này Lăng Tiêu còn anh tuấn mê người hơn bất cứ lúc nào, làm tim người ta đập thình thịch.

“Lăng Tiêu?” Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình đang nằm mơ, Lăng Tiêu thức dậy sớm là để vào bếp làm bữa sáng, không phải lại sốt đó chứ?

Ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên bàn chân trắng nõn của cô, mày nhăn lại: “Đi giày vào.”

Thịnh Hoàn Hoàn như bừng tỉnh từ trong mộng, vui vẻ cười nói: “Tôi đi ngay.”

Thịnh Hoàn Hoàn vội vệ sinh cá nhân, mặc chiếc váy dài đi ra, tóc quấn lên cao cao, trên mặt còn trang điểm nhẹ, nhìn còn ngọt ngào ngon miệng hơn cả bữa sáng trên bàn.

Nhìn cô gái đã trang điểm tỉ mỉ, trên đôi môi Lăng Tiêu xuất hiện ý cười như có như không, Thịnh Hoàn Hoàn bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, nổi lòng không chỗ giấu diếm: “Tôi đi gọi Thiên Vũ.”

“Thịnh Hoàn Hoàn.” Lăng Tiêu gọi cô lại: “Ngồi xuống.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghi hoặc đi đến chỗ hắn, Lăng Tiêu kéo ghế ra, đôi tay thon dài mạnh mẽ đặt trên bả vai cô, đè cô xuống, sau đó hắn kéo cái ghế đối diện ra rồi ngồi xuống, mày kiếm hơi nhướng lên: “Ăn đi!”

“Nhưng Thiên Vũ…”

“Không cần quan tâm nó.” Lăng Tiêu đẩy bánh mì nướng đến trước mặt cô, trên gương mặt thâm thúy có thêm nét dịu dàng so với bình thường, giọng nói cũng rất dễ nghe: “Nếm thử xem.”

Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được nhếch lên, cảm giác này cứ như đang hẹn hò, làm cô cảm thấy thực không chân thật: “Hôm nay anh làm sao vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi