CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU



Cô gái này chính là Lam Nhan, cô nổi tiếng xinh đẹp, sau khi được truyền thông Thiên Vũ nâng đỡ nửa năm thì hiện tại đã hot khắp đại giang nam bắc, thành công chen lên trở thành sao hạng A.

Thịnh Hoàn Hoàn bất giác nhích lên phía trước, nhìn chằm chằm cô gái khí chất ưu nhã, dáng người tinh tế cao gầy, ngũ quan tinh xảo đang đứng trên đài, cô ta là mỹ nhân hiếm thấy.

Nhưng cô thật sự không tìm thấy lý do Lăng Tiêu nhất định phải nâng đỡ Lam Nhan.

Phụ nữ xinh đẹp không hiếm thấy ở giới giải trí, thứ nhất Lam Nhan không phải ca sĩ, thứ hai không có kỹ thuật diễn, ngón giọng thì chỉ có thể miễn cưỡng tính là không khó nghe.

Người như vậy không có đặc điểm gì nổi bật, dễ bị người ta quên mất, muốn luôn nổi tiếng thì công ty chỉ có thể không ngừng ném tài nguyên chất lượng cao lên người cô ta.

Vì sao Lăng Tiêu lại đầu tư vào vụ mua bán không có lời như vậy?
Thịnh Hoàn Hoàn chú ý cô gái trên đài, không hề nhận thấy sự thay đổi của cậu nhóc trong lòng mình.

Lúc này Lăng Thiên Vũ đang nhìn chằm chằm Lam Nhan, thân thể nho nhỏ căng cứng, hai nắm tay cũng siết lại, đôi mắt mang theo căm hận, trong căm hận lại có sự sợ hãi mãnh liệt.

Lam Nhan chỉ hát một bài trên đài, lúc đi xuống ánh mắt vô tình lướt qua Thịnh Hoàn Hoàn, bước chân cô ta dừng lại một chút rồi bước xuống sân khấu như không có việc gì.

Dưới đài có không ít fans đi theo muốn xin chữ ký, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện trong đám người còn lại có thật nhiều người đều mặc đồ đua xe.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lăng Kha còn đứng ở đó thì đi về hướng cô ấy: “Lăng Kha.



“Hả, sao Hoàn Hoàn cũng ở chỗ này?” Lăng Kha nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì rất mừng rỡ.

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tớ có việc đi tìm chị Nam Tầm, cậu đi với tớ đi.


“A? Bây giờ à?”
“Ừm.


“Hiện tại không được, tớ còn chưa nhìn thấy nam thần Kim Thần của mình.

” Lăng Kha lộ ra vẻ mặt không muốn, tựa như một fan cuồng.

Nhưng Kim Thần không phải minh tinh gì, anh ta chỉ là một tay đua rất xuất sắc, trước kia luôn ở Singapore, nghe nói tháng trước anh ta đã hết hợp đồng với phía công ty Singapore nên chuẩn bị về nước phát triển.

Có thể nói thứ hạng của Kim Thần trong giới đua xe là đứng top 5 cả Châu Á, anh ta từng đại diện cho Singapore giành lấy không ít giải quán quân.

Lần này anh ta từ bỏ tất cả ở Singapore để trở về làm vẻ vang cho nước nhà nên được dân chúng trong nước tán dương, hành động này còn làm tăng thêm không ít fans cho anh ta.

Lăng Kha chính là một trong số đó.

Thịnh Hoàn Hoàn lại nhíu mày: “Cậu đang nói đến Kim Thần của Singapore kia?”
Lăng Kha gật đầu: “Không phải anh ấy thì còn là ai, cậu từng gặp ảnh sao?”
“Không có.

” Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, đánh chết cũng không thừa nhận.

Nhớ đến không lâu trước đó cô đuổi theo người ta chạy hai vòng trên đường phố Dubai, cuối cùng còn làm hỏng xe người ta thì không khỏi cảm thấy chột dạ.

Cô lập tức lôi kéo Lăng Kha: “Đi thôi, có gì đẹp đâu, sau này chờ tớ nổi tiếng thì ký cho cậu một đống hình để cậu ném chơi.


“Đồ mặt dày không biết xấu hổ, cậu so được với Kim Thần sao?”
“Sao không thể so?”
Không phải cũng là bại tướng dưới tay của cô sao?
Lăng Kha bị Thịnh Hoàn Hoàn kéo lên xe.

Các cô không phát hiện cách đó không xa có một người đang nhìn họ và Lăng Thiên Vũ đang được Thịnh Hoàn Hoàn nắm tay.


Người này chính là Lam Nhan.

Sau khi lên xe, Lăng Thiên Vũ có vẻ rầu rĩ không vui, Thịnh Hoàn Hoàn cho rằng cậu mệt mỏi nên bảo cậu gối đầu lên đùi mình, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an cậu.

Lăng Kha lên xe rồi cũng ngừng nghỉ, cô nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Rốt cuộc vì sao cậu một hai phải kéo tớ đi Cố gia, chị Nam Tầm làm sao vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn kể lại chuyện tối hôm qua Trần Do Mỹ gọi điện thoại đến cho Nam Tầm.

Phản ứng của Lăng Kha giống cô tối hôm qua y như đúc: “Xong rồi, chị Nam Tầm nhất định thiệt thòi rồi, sao cậu không cản chị ấy lại?”
“Tớ cũng muốn, việc này nói ra thì rất dài.


Chờ Thịnh Hoàn Hoàn kể lại chuyện tối hôm qua thì họ đã đi được nửa đường.

Lăng Kha cảm thấy kích động giống như đang xem phim, không buồn mắng Chu Duệ mà rất nhiều chuyện hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Lúc Lăng Tiêu đến chỗ Mộ Tư cướp cậu về, hai người có đánh nhau không?”
Đáng tiếc cả Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết đáp án cô ấy muốn biết: “Tớ ngất đi rồi, không biết cái gì cả, Lăng Tiêu cũng không nói cho tớ biết.


“Cái gì, chuyện quan trọng như vậy mà cậu lại không biết?” Lăng Kha cảm thấy quá thất vọng, sau đó lập tức phát huy trí tưởng tượng vô hạn: “Tôi đoán nhất định có ra tay, Lăng Tiêu có bị thương không?”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không có.


Lăng Kha thở dài một tiếng: “Vậy tức là Mộ Tư bị đánh, không biết hiện tại anh ta thế nào, nhất định không ngờ cậu đi lấy người khác nhanh như vậy.


“Hoàn Hoàn, giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo tớ rằng, Mộ Tư nhất định sẽ hối hận, đôi mắt của một người không biết nói dối, rõ ràng ánh mắt anh ta nhìn cậu rất rất dịu dàng, hoàn toàn khác với khi nhìn người khác.

Đến bây giờ tớ vẫn không rõ vì sao anh ta lại bỏ rơi cậu vào ngày kết hôn, vì sao tình cảm nhiều năm qua lại thay đổi thất thường đến vậy.


Thịnh Hoàn Hoàn chau mày, nhớ tới cú điện thoại tối hôm qua của Mộ Tư thì trong lòng rất phức tạp: “Lăng Kha, tớ không muốn nói đến anh ta nữa.


Lăng Kha nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, cậu thật sự buông bỏ được sao?”
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại trên khuôn mặt nhỏ ngủ say của Lăng Thiên Vũ: “Đều đã qua rồi, nghĩ thêm cũng chỉ lo sợ không đâu, hiện tại tớ chỉ muốn sống thật tốt, con người phải biết nhìn về phía trước.


Nếu đã là chuyện không có khả năng thì đừng lo lắng suy nghĩ nữa.

Lăng Kha chỉ than thở thế sự vô thường, không lâu trước đây Thịnh Hoàn Hoàn còn vui vui mừng mừng gọi điện thoại nói cô sắp gả cho Mộ Tư, cô ấy phải làm phù dâu cho cô.


Hiện giờ chưa qua bao lâu mà đã cảnh còn người mất!
“Lăng Tiêu có tốt với cậu không?”
 
Tính ra thì Lăng Tiêu và Lăng Kha cũng là bà con xa, chỉ là quan hệ rất xa cách, Lăng Kha cũng không có mặt mũi để nhắc đến.

Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm nói: “Cũng coi như tốt đi!”
Lấy “Tiếng ác” và độ căm ghét phụ nữ của Lăng Tiêu, hắn đối xử với cô như vậy đã là khai ân, khoan hồng độ lượng.

Mắt thấy sắp đến Cố gia, Lăng Kha không hỏi thêm nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn một lòng nghĩ đến chuyện của Nam Tầm, không nghĩ tới lại gặp phải Mộ Tư ở ngoài cổng Cố gia.

Mộ Tư dựa vào chiếc xe thể thao, sơ mi trắng quần tây đen, vẻ mặt vạn năm không thay đổi, sạch sẽ ngăn nắp, ôn hoà như ngọc.

Nhưng ở bên chân anh ta lại đầy tàn thuốc.

Trong trí nhớ của Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư rất ít chạm vào thuốc lá, anh ta không thích mùi đó, nhưng lúc này anh ta đang phun ra hít vào từng ngụm khói, thoạt nhìn có vẻ thực sốt ruột bất an, muốn dùng lượng lớn nicotin để làm tê liệt thần kinh.

Thấy có xe dừng lại, Mộ Tư ném điếu thuốc trong tay xuống.

Nhìn Mộ Tư bước từng bước tới, rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã phát hiện vết thương trên mặt và tư thế đi đường không nhanh nhẹn bằng ngày thường của anh ta.

Anh ta bị thương!
Là bị Lăng Tiêu đánh vào tối hôm qua sao?
Tay Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi siết chặt, ép mình dời mắt khỏi người anh ta.

“Xuống xe.

” Đảo mắt Mộ Tư đã đi đến trước xe, giọng anh còn khàn hơn tối hôm qua: “Anh nói xuống xe, anh có lời muốn nói với em.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi