CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

 

Chương 725

Lam Nhan bỗng quay đầu lại, liền thấy Bạch quản gia vung tay lên với hai vệ sĩ, nhấn mạnh từng chữ từng chữ một: “Mang cô ta đi xuống, nhốt chung với Ôn Bích.”

Vừa dứt lời, Lam Nhan bị vệ sĩ túm dậy từ mặt đất.

Lam Nhan lập tức cầu cứu Lăng Tiêu: “A Tiêu, anh không thể đối xử với em như vậy, em là mẹ của Thiên Vũ, khi An Niên qua đời, anh từng hứa với anh ấy sẽ thay ảnh chăm sóc mẹ con em, anh không thể đối xử với em như vậy.”

Không biết Lam Nhan lấy sức lực từ đâu ra mà đột nhiên tránh thoát trói buộc của hai vệ sĩ, vọt tới trước mặt Lăng Tiêu rồi quỳ xuống, duỗi tay bắt lấy góc ống quần hắn.

Lăng Tiêu mở mắt ra liền thấy Lam Nhan rơi lệ đầy mặt quỳ trước mặt hắn, đáy mắt hắn xẹt qua một tia chán ghét.

Người phụ nữ nào cũng ngu xuẩn, cũng tự cho là đúng như vậy, cuộc sống bây giờ của cô ta không tốt sao, vì sao cứ khăng khăng muốn tự tìm đau khổ?

Mặt Lam Nhan trắng bệch, nhu nhược đáng thương nhìn Lăng Tiêu: “Anh muốn định tội em cũng phải tìm ra chứng cứ! Em thật sự không sai khiến Ôn Bích làm những chuyện đó, vì sao anh không chịu tin em?”

Lam Nhan quá hiểu Ôn Bích, cô ta sẽ không ghi âm, chỉ cần cô không thừa nhận thì Lăng Tiêu sẽ không tìm ra chứng cứ chứng minh là cô sai khiến Ôn Bích hãm hại Thịnh Hoàn Hoàn.

Đối mặt với nước mắt của Lam Nhan, Lăng Tiêu vững tâm như sắt, không chút dao động.

Hắn run chân lên, hất tay Lam Nhan ra khỏi ống quần, đôi giày da mới tinh phản chiếu đôi mắt của Lam Nhan, giọng nói lạnh lẽo của Lăng Tiêu vang lên từ đỉnh đầu: “Nếu không phải nể mặt An Niên thì cô đáng để tôi lãng phí năm phút này sao?”

“Nếu không phải nể mặt An Niên thì cô đáng để tôi lãng phí năm phút này sao?”

Có lẽ đây là lời nói tàn nhẫn nhất Lam Nhan từng nghe từ lúc chào đời tới nay, hơn nữa còn nói ra từ miệng người đàn ông mà cô ta thích.

Mặt Lam Nhan trắng bệch, tầm mắt bị nước mắt làm nhoè đi, làm cô ta không thấy rõ gương mặt người đàn ông trước mắt, chỉ cảm thấy hắn cách mình thật xa thật xa, cô chưa bao giờ tới gần hắn được.

Lăng Tiêu đứng trên cao nhìn xuống cô ta, cảm xúc không chút dao động: “Cô nói mình có cách giúp Thiên Vũ đi ra khỏi ám ảnh, hiện giờ đã qua nửa tháng, Thiên Vũ vẫn không muốn tiếp cận cô, xem ra đây cũng là lời nói dối.”

Lam Nhan liên tục lắc đầu, nước mắt rơi xuống từng chuỗi: “Không phải, em thật sự có cách giúp Thiên Vũ thoát khỏi ám ảnh, anh tin em đi.”

“Có cách?” Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn về phía Bạch quản gia: “Ông kể xem trong thời gian cô ta vào ở đã làm cái gì.”

“Vâng, thiếu gia.” Bạch quản gia gật đầu, lấy một cuốn sổ nhỏ ra từ túi áo trên ngực rồi đọc lên từng câu từng chữ: “Trong nửa tháng Lam tiểu thư dọn vào, đã sáu lần mặc áo ngủ ý đồ quyến rũ thiếu gia, 19 lần tìm hiểu hành tung của thiếu gia từ người hầu…”

Nghe từng lời quở trách của Bạch quản gia, Lam Nhan cảm thấy rất nhục nhã, Lăng Tiêu đang cố ý sỉ nhục cô ta.

Tội cuối cùng của cô ta là quá mức lấy lòng Lăng Hoa Thanh.

Mấy ngày nay Lam Nhan trừ đi làm ra thì chính là đi bệnh viện lấy lòng Lăng Hoa Thanh, chẳng quan tâm gì đến Thiên Vũ.

“Thân là mẹ, cô có từng đặt chút tâm tư nào trên người Thiên Vũ chưa?” Lăng Tiêu ăn nói sắc bén, không chút nể mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi