CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

Chương 917

Diệp Sâm cười lạnh: “Nếu anh thử hết mọi cách mà cô ấy vẫn chướng mắt anh thì sao?”

Đường Dật nhún vai: “Vậy chứng minh anh không phải dạng cô ấy thích, nhân lúc còn sớm từ bỏ đi! Thế giới này lớn như vậy, cần gì thắt cổ trên một thân cây?”

Diệp Sâm “A” một tiếng, chỉ vào Đường Dật và nói: “Chỉ dựa vào những lời này của anh thì đời này anh nhất định sẽ bị phụ nữ tra tấn không ít lần.”

Đường Dật tự tin cười nói: “Tôi nói cho anh biết, không có khả năng, tôi sẽ không cố chấp giống như anh đâu.”

Diệp Sâm: “Đừng có nói sớm quá.”

Lăng Tiêu cau mày kiếm lại: “Hai người ồn quá, có thể để tôi im lặng một chút không?”

Đường Dật làm ra động tác ngậm miệng, ý bảo Diệp Sâm tiếp tục khuyên Lăng Tiêu, anh đã chấp nhận điều kiện của Diệp Sâm rồi.

Diệp Sâm đổ ly rượu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đong đưa ly rượu, đặt bên miệng khẽ nhấp một ngụm rồi mới nói tiếp: “Các người có phát hiện không, Lâm Chi Vũ trông rất giống Thịnh Hoàn Hoàn.”

Đường Dật: “Không đui đều nhìn ra được.”

Lăng Tiêu khẽ nâng mắt lên: “Anh muốn nói cái gì?”

Diệp Sâm: “Không có gì, chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, phụ nữ anh thích đều cùng một dạng.”

Lăng Tiêu: “Họ không cùng một dạng người.”

Diệp Sâm: “Ý tôi là vẻ ngoài.”

Đường Dật: “Tôi cảm thấy Lâm Chi Vũ càng có khí chất, xinh đẹp lại dịu dàng, vóc người cũng tuyệt.”

Diệp Sâm: “… Anh nói rất đúng, mấu chốt là bằng cấp người ta cũng cao.”

Sau đó ánh mắt họ đều liếc về hướng Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu im lặng.

Thấy Lăng Tiêu không cắn câu, Diệp Sâm và Đường Dật cũng không có hứng thú.

Diệp Sâm vỗ vỗ bả vai Lăng Tiêu: “Nếu quyết định rồi thì đi theo lựa chọn của anh đi, đừng để Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh quấy rầy bước chân của anh, nói không chừng sau này con anh và con họ còn có thể trở thành bạn tốt.”

“Không có khả năng.” Lăng Tiêu buột miệng thốt ra.

Diệp Sâm: “Không có khả năng cái gì? Thịnh Hoàn Hoàn không có khả năng ở bên cạnh Đường Nguyên Minh? Hay là họ không có khả năng có con?”

Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt hung ác, bỗng đứng bật dậy: “Xin lỗi không tiếp được.”

Nhìn Lăng Tiêu mang theo hơi lạnh rời đi, Đường Dật vỗ vỗ ngực: “Làm tôi sợ muốn chết, mấy người đàn ông đang yêu các người trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.”

Diệp Sâm tà ác đẩy đẩy mắt kính tơ vàng trên mặt: “Chờ xem, không kết hôn nổi đâu.”

Đường Dật sờ sờ cằm: “Tâm tư của Lăng gia thật làm người ta khó nắm lấy.”

Diệp Sâm cười lạnh: “Thứ mạnh miệng điển hình.”

Trong biệt thự lưng chừng núi.

Một người đàn bà trung niên khoảng năm mươi tuổi trông có vẻ mỏi mệt tiến vào phòng sách của Lăng Hoa Thanh, cung kính khom người: “Nhị gia.”

Lăng Hoa Thanh xoay người nhìn người đàn bà trước mặt: “Rốt cuộc cô cũng trở lại, có chuyện này tôi muốn giao cho cô đi làm, trừ cô ra tôi không tin ai được cả.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi