CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1976

Lâm Bối ngẩng đầu nhìn Đường Lăng, có cần ngang nhiên công khai như thế không? Đi thẳng đến hoàng cung? Nhưng thôi để mặc anh đi, cô cũng nhìn ra rồi, quốc vương cực kỳ muốn lấy lòng Đường Lăng, cứ như Đường Lăng nói cái gì ông ta cũng bằng lòng, chỉ cần không uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của ông ta thôi.

Đại vương tử ngồi tại chỗ, cảm thấy bầu không khí bên cạnh hơi quái lạ. Không hiểu sao, cảm giác hình như có rất nhiều sự mập mờ ở đây… Nhưng hai người họ đều là đàn ông mà, mập mờ… lại thành ra thừa thãi.

Sau khi trở về, Đường Lăng vẫn luôn nghĩ ngợi chuyện ban sáng. Bây giờ anh muốn dẫn Lâm Bối về cùng thì cũng chỉ cần nói một câu thôi. Nhưng nên làm thế nào mới có thể danh chính ngôn thuận giữ Lâm Bối lại đây? Đường Lăng hơi khó xử.

“Chuyện Dụ Đạt thế nào rồi?” Đường Lăng thuận miệng hỏi.

“Vẫn vậy, ngoài mặt thì trông như không có hành động gì, nhưng ngầm sau lưng thì liên tục giở trò vặt. Vừa vặn mấy tên bên hoàng thất nước R lại quá ngu, mãi vẫn không có hành động gì.” Mạnh Lâm trả lời. Đúng là Dụ Đạt vẫn chưa chừa, sự uy hiếp lúc trước tuy rằng có chút tác dụng, nhưng người như anh ta sao có thể thích bị người khác uy hiếp được. Vậy nên cuối cùng vẫn muốn phản công một lần. Mà Dụ Đạt không nỡ ngọc nát đá tan, vậy nên chỉ có thể mượn dao giết người.

Đường Lăng không bất ngờ, gật đầu tỏ ý đã biết. Nếu Dụ Đạt không nhớ được thì nhân dịp này nói thẳng với hoàng thất nước R đi, sau đó đưa Lâm Bối rời khỏi.

“Có thể rút bớt người bên Dụ Đạt về, cũng không cần liên hệ với hoàng thất, mặc cho bọn họ dằn vặt đi.” Đường Lăng cười khẩy. Hai người đều quá tham lam, không biết lúc cả hai đối đầu sẽ thế nào đây?

Mạnh Lâm gật đầu, để chó cắn chó à? Cũng rất được đấy. Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ. Giờ không sợ đám người kia không cắn nhau, chỉ sợ bọn họ không làm gì thôi.

“Đúng rồi, nếu không có việc gì thì cậu có thể thúc đẩy thử xem. Người như Dụ Đạt, chưa chừa thì cũng khỏi cần giữ lại.” Đường Lăng xoa cằm, hình như anh hơi nhân từ quá thì phải. Karoo là người thế nào thì Dụ Đạt là người như thế, sao phải nể nang chứ?

Mạnh Lâm gật đầu. Nước R đã rối loạn quá lâu, nếu Quỷ Vực Chi Thành không muốn quản nhiều thì bọn họ cũng không muốn quản thêm nữa. Cơ hội lần này phải xem đám người hoàng thất kia có thể nắm chắc không.

Đường Lăng đang nghĩ xem có nên nhắc nhở đại vương tử một chút không. Tính ra thì bây giờ người có tiềm lực ở nước R này chắc cũng chỉ có đại vương tử thôi. Hơn nữa, mối quan hệ giữa đại vương tử và Lâm Bối cũng khá tốt, chi bằng cho anh ta chút lợi ích đi? Sau này, lúc mình dẫn Lâm Bối đi sẽ dễ dàng hơn?

Vốn dĩ Đường Lăng không định quan tâm tới chuyện của nước khác, nhưng nếu liên quan đến Lâm Bối thì có lẽ nên lo lắng nhiều hơn. Đường Lăng nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đấy liền viết cho đại vương tử một lá thư.

Mạnh Lâm không giám sát Dụ Đạt nữa, còn tung tin Đường Lăng sắp rời khỏi nước R. Dụ Đạt nghe tin này thì mừng như điên, cuối cùng người kia cũng đi rồi, như vậy là anh ta thích làm gì ở nước R này thì làm.

Sau khi nhận được tin tức, ba ngày sau, người của Dụ Đạt lập tức nhìn thấy nhóm người Đường Lăng, Mạnh Lâm và Nghiêm Vũ lên máy bay, cùng rời khỏi nơi này. Dụ Đạt trở về phòng, cả người trượt dài xuống nền đất. Mấy hôm trước lúc nào anh ta cũng phải cẩn thận dè chừng, sợ bị Đường Lăng phát hiện được gì đó. Bây giờ Đường Lăng vừa rời đi, tâm tư anh ta bắt đầu rục rịch… bao gồm cả lời mà người trong hoàng thất nói trước đó.

Người cấu kết với Dụ Đạt chính là một vương tử vẫn luôn không phục đại vương tử. Giờ Karoo đã chết rồi, Dụ Đạt là người mới có quyền lực nhất, vậy nên đối phương muốn nhân cơ hội này hợp tác với Dụ Đạt để hạ bệ đại vương tử, mà tiểu vương tử Lâm Bối cũng trở thành cái đinh trong mắt.

“Đi hỏi xem có muốn ra tay với tiểu vương tử không? Bây giờ Karoo đã chết rồi, chúng ta làm gì cũng tiện.” Dụ Đạt nói với người bên cạnh.

Người bên cạnh gật đầu đi xuống, nhận được tin đối phương muốn ra tay với Lâm Bối. Những người này đều rõ, điểm yếu của Lâm Bối là mẹ mình, vậy là lập tức cho người khống chế được mẹ Lâm Bối, sau đó gửi cho Lâm Bối một lá thư, chờ Lâm Bối tự chui đầu vào lưới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi