CON MỒI NGUY HIỂM



Lục Ninh Thuần đã bị dày vò đến mức thϊế͙p͙ đi, cho đến khi cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Thân thể dưới chăn rệu rã không cử động nổi.

Toàn thân đều là ấn ký mà hắn để lại, trêи ngực còn có những vết bầm tím bằng chứng cho sự thô bạo đêm qua của người đàn ông kia.

Kẻ cầm thú kia vẫn đang ngủ say ngay sau lưng cô, cánh tay hắn quấn chặt lấy eo cô không rời.

Lục Ninh Thuần cẩn thận nhấc tay hắn ra khỏi người mình.

Cô nén xuống nổi đau phía bên dưới để rời giường tìm quần áo của mình.

Cô phải nhanh chóng thoát khỏi đây trước khi hắn tỉnh lại.

Sau khi mặc xong quần áo, cô tóm lấy chiếc điều khiển trêи bàn bấm open.

Cánh cửa tự động chậm rãi mở ra.

Cô mừng rỡ chạy ra nhưng chỉ vừa bước chân đến cửa đã có bốn tên vệ sĩ đứng chặn bên ngoài chằm chằm nhìn cô.

"Lục tiểu thư quên chào buổi sáng tôi sao?"
Đột nhiên, giọng nói thanh lạnh quen thuộc cất lên.

Cô hoảng loạn quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông trêи giường đã thức dậy từ khi nào.

Cơ thể bán khoả th@n dũng mãnh nằm trêи giường nhìn cô.


Lục Ninh Thuần lại như nhìn thấy ma quỷ, lắp bắp nói.
"Tôi...!muốn về nhà..."
"Muốn về? Nếu tôi không muốn?."
Hắn nở nụ cười như không.

"Tôi đã đáp ứng bồi thường thứ anh muốn rồi.

Hãy để tôi về nhà đi."
Giọng của cô rất thấp, cô không hề muốn chọc giận hắn.

Liêu Thần Duệ lại cười như chế giễu.
"Bồi thường? Cô nghĩ chỉ thế này đã đủ bồi thường cho tôi?"
Sóng lưng cô bắt đầu lạnh đi.
"Anh còn muốn cái gì nữa?"
Người đàn ông không vội vàng trả lời cô.

Chống tay lên gối ra vẻ nghĩ ngợi.

Vẻ thong dong của hắn càng khiến cô khẩn trương hơn.

"Hợp đồng chấp bút tự truyện cho tôi vẫn sẽ tiến hành như cũ.

Và..."
Hắn bất chợt dừng lại liếc nhìn gương mặt cô cao giọng nói.

"Từ đây cho đến khi hợp đồng kết thúc, cô phải là tình nhân của tôi."
Cô bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạc.

"Sao chứ? Tình nhân?"
Từ đây cho đến khi viết xong cuốn tự truyện cũng phải hai tháng.

Cô phải làʍ ȶìиɦ nhân của hắn suốt hai tháng? Một đêm hôm qua cũng đủ là ác mộng với cô rồi.

"Bất cứ khi nào tôi muốn thân thể cô, cô đều phải đáp ứng cho tôi."
"Không được, tôi không muốn."
Lục Ninh Thuần bây giờ muốn từ chối cũng không dám gay gắt.

"Không muốn? Vậy đừng hòng rời khỏi nơi này."
Giọng người đàn ông lạnh hơn trước.

Cô sững người, siết chặt nắm tay của mình.

Cô đã không còn con đường nào để thoát nữa.

Người đàn ông trước mắt là một kẻ nguy hiểm, một tay che trời.

Cô chỉ là một nhà văn nhỏ bé không có sức chống đối với hắn.

Ninh Thuần giận dữ nhưng cũng bất lực tận cùng.

"Thế nào?"
Thấy cô trầm mặc một lúc lâu, Liêu Thần Duệ cao giọng hỏi.


Lục Ninh Thuần nhắm mắt mình lại, hít một hơi sâu, khó khăn mở miệng.
"Tôi sẽ chỉ làʍ ȶìиɦ nhân của anh đến khi cuốn tự truyện của anh hoàn thành.

Đến lúc đó xem như tôi không còn nợ anh gì nữa hết, lúc đó anh sẽ tha cho tôi chứ?"
"Tất nhiên rồi."
Hắn bình thản đáp.

"Được thôi, cứ như vậy đi, cứ như những gì anh muốn."
Cô chỉ đành cam chịu trước hắn.
Liêu Thần Duệ rất hài lòng với đáp án của cô.

Đương nhiên tất cả đều đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

"Lại đây..."
"Liêu tổng..."
Hắn định gọi cô lại gần nhưng một tên vệ sĩ đã bước vào phòng cắt ngang lời hắn.
Liêu Thần Duệ hơi nhíu mày.

"Có chuyện gì?"
"Thưa, có Hàn tiểu thư đến gặp người."
Tên vệ sĩ e dè đáp.

"Ta biết rồi."
Hắn có khách.

Vậy có phải cô sẽ được thả đi rồi không?
Tên vệ sĩ báo cáo xong liền rời khỏi phòng.
Liêu Thần Duệ lật chăn ra bước xuống giường để lộ thân thể rắn chắc như pho tượng.

Ninh Thuần nhìn thấy một cảnh như vậy nhất thời đỏ mặt muốn quay đi.

Nhưng người đàn ông kia đã đưa mắt về phía cô ra mệnh lệnh.

"Đến đây mặc đồ cho tôi."
Cô sửng sốt nhìn hắn, chần chừ không muốn tới.

"Sao? Không muốn làm?"
Liêu Thần Duệ giọng trầm thấp hỏi.
Lục Ninh Thuần không dám trả lời "không", chỉ có thể cắn răng bước tới nhặt quần áo của hắn nằm dưới đất lên.
Cô không dám nhìn người anh em to lớn phía dưới của hắn, chỉ khẽ nói.

"Anh tự mặc đồ lót vào đi."
"Tôi muốn cô mặc."
Hắn lại ra lệnh.
Cô sợ sệt không muốn làm nhưng ánh mắt đầy băng hàn của người đàn ông kia liên tục cảnh cáo cô.

Lục Ninh Thuần không tình nguyện cầm qυầи ɭót của hắn lên, hạ thấp người xuống mang cho hắn.

Chưa bao giờ cô thấy mình nhục nhã như hôm nay.
Liêu Thần Duệ cũng rất hợp tác với cô chịu di chuyển để cho cô mặc dễ dàng.

Mặc xong qυầи ɭót rồi đến quần tây sau đó là áo sơ mi.


Ninh Thuần chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Cô gài từng nút áo sau đó mang cà vạt cho hắn.

Bộ dạng của người đàn ông vô cùng hưởng thụ để cô mang quần áo cho mình.

Hắn hạ thấp tầm mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp ái lệ của cô.

Mùi hương của cô lại thoang thoảng nơi đầu mũi khiến hắn có chút nóng trong người.

Hắn vẫn nhớ rõ đêm qua cơ thể cô đã khiến hắn phát cuồng thế nào.

Mỗi tiếng kêu của Ninh Thuần, mỗi chuyển động của cô đều mê hoặc động lòng người.

Lục Ninh Thuần cuối cùng cũng mặc xong quần áo cho hắn.

Cô thở phào một cái liền nhích người ra.
"Xong rồi."
"Ngoan lắm"
Liêu Thuần Duệ vuốt nhẹ bên gò má cô nhưng Ninh Thuần khó chịu ngay tức thì né tránh tay hắn.

Người đàn ông không hề hài lòng với thái độ của Ninh Thuần, ngay lập tức tóm lấy gáy cô lôi tới.

Lực tay hắn không hề nhẹ làm cô hơi đau.
"Thái độ của cô tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút.

Đừng quên, cô đang là tình nhân của tôi."
Lục Ninh Thuần chỉ có thể im lặng nhịn nhục.

Nhưng ánh mắt thì trừng trừng nhìn hắn thống hận không thôi.

Liêu Thần Duệ đương nhiên nhìn thấu, liền nâng cằm cô lên lạnh lùng nói.
"Tức giận sao? Cô không có quyền! Tất cả đều là do cô gây nên, giờ thì hãy lãnh hậu quả đi!"
"Tôi đã làm gì cơ chứ? Đúng là tôi có lỗi khi mắng chửi anh, làm anh mất mặt nhưng mà chẳng lẽ vì vậy mà anh lại trả thù tôi bằng cách này sao?"
Cô thật sự không hiểu nỗi.
Bàn tay to lớn thô bạo siết lấy cằm nhỏ của cô.
"Loại người như cô vĩnh viễn cũng không biết mình sai chỗ nào, chỉ biết làm những gì mình muốn mà chưa từng nghĩ đến cảm nhận của người khác."
Hắn càng nói cô lại càng bị mù mờ.

Liêu Thần Duệ đẩy cằm cô ra khiến Ninh Thuần có chút mất thăng bằng.

Cũng may là cô không bị ngã.
Hắn không thèm liếc nhìn đến cô, bỏ một mạch ra khỏi phòng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi