CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Nghe thấy vậy thì Đường Duy nheo mắt lại Nhưng cậu không tha cho Diệp Tiêu mà càng siết chặt thêm bàn tay đang cầm cánh tay của anh ta.

Diệp Tiêu bị Đường Duy nắm chặt quá mà mặt mũi đau đớn chỉ có thể kêu lên: “Đường Duy, cậu thả tay ra.”

Hôm nay Diệp Tiêu đến là muốn nói chuyện với Tô Nhan chuyện sau này, không ngờ Tô Nhan không những không cảm kϊƈɦ mà còn tát anh ta một bạt tai, bởi vậy bảo anh ta nhịn thì sao mà nhịn được chứ?

“Để xem anh có bản lĩnh đạp lên đầu tôi hay không đã”

Giọng nói của Đường Duy được hạ xuống thấp nhất có thể, nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại giống như phảng phất gió tanh mưa máu trong đó: “Thử xem”

Diệp Tiêu cũng là người xuất thân từ một gia đình có danh tiếng nên đành phải dùng tay kia chỉ vào Tô Nhan: “Tô Nhan, cô trốn ở phía sau Đường Duy sao? Ha ha, lúc trước cô có chết cũng muốn rời xa Đường Duy. Vậy mà bây giờ lại cần đến sự bảo vệ của Đường Duy hả?

Cô có thấy mất mặt không hả?”

Đây chính là chiêu khích tướng.

Đường Duy liếc nhìn Từ Thánh Mân, lập tức anh ta áp sát tới bên cạnh Diệp Tiêu giả bộ lên giọng can ngăn: “Ai da, có gì mà tức giận chứ”

Đột nhiên Từ Thánh Mân tham gia vào khiến Diệp Tiêu không kịp phòng bị, anh ta định giấy giụa thoát thân thì mới phát hiện là Từ Thánh Mân có một sức mạnh rất đáng sợ.

Anh ta chỉ là một cậu chủ chơi bời trăng hoa thì lấy đâu ra bản lĩnh này chứ? Rõ ràng là đã được tập huấn đặc biệt mà.

Từ Thánh Mân nói chuyện giống như các bậc cha chú nói chuyện với người thân trong dịp lễ mừng năm mới vậy: “Đứa bé còn nhỏ, nhường nhịn chút đi”

“Con mắt nào của anh nhìn thấy vậy?”

Diệp Tiêu tức giận gào thét. Người của Đường Duy đang chờ ở bên ngoài, Từ Thánh Mân kéo Diệp Tiêu ra ngoài như kéo một pho tượng rồi giao cho vệ sĩ. Lập tức vệ sĩ ấn Diệp.

Tiêu xuống giống y như là bắt tội phạm vậy.

Diệp Tiêu cảm giác như tôn nghiêm của anh ta bị người khác giãm nát hoàn toàn ở dưới chân, anh ta thở hổn hển: “Đường Duy, cậu…”

“Năm đó anh cũng làm y như vậy, anh đã giãm nát tôn nghiêm của cô ấy ngay dưới chân anh”

Đường Duy thoáng nhìn lướt qua anh ta như thể tất cả những gì cậu làm hôm nay đều không là gì cả: “Trả lại cho anh thôi mà”

Diệp Tiêu bị đội vệ sĩ tinh anh chặn lại, cho dù có phép thần thông quảng đại cũng không thoát được. Đường Duy nói: “Tiễn anh ta về với chú Diệp Kinh Đường đi”

“Đường Duy”

Diệp Tiêu tức giận đến mức đỏ mặt tía tai: “Cậu dựa vào cái gì mà sai khiến tôi như vậy chứ? Cậu thả tôi ra, cậu dám đối xử với tôi như vậy sao?”

Đường Duy xoay người lại, ánh mắt lướt qua Từ Dao đang nằm trêи mặt đất như không hề liếc nhìn cô ta mà chỉ nhìn thẳng vào Tô Nhan.

Ánh mắt ấy nhìn rất thẳng thắn.

Thẳng thắn đến nỗi khiến trái tim của Tô Nhan lạnh như băng.

Rồi sau đó người đàn ông cầm lấy đôi bàn tay của Tô Nhan.

Bồng nhiên đôi bàn tay của Tô Nhan run lên.

Đường Duy không nói lời nào mà chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay đang sưng đỏ của Tô Nhan.

Cô lấy đâu ra nhiều sức mạnh để đánh trả như vậy chứ? Nếu trêи tay cô mà có con dao nhỏ thì Đường Duy tin rằng cô sẽ không chút do dự mà đâm thủng trái tim của Từ Dao mất.

Đường Duy đã nhận ra Tô Nhan định rút tay về nên cậu hơi dùng sức kéo bàn tay của Tô Nhan lại rồi từ từ đặt trêи gò má của cậu.

Giống như Đường Duy muốn nói rằng những ai có liên quan đều phải bị Tô Nhan tát mới công bằng, Đường Duy dừng lại một lát rồi nói: “Đến lượt anh”

Trong chớp mắt, Tô Nhan không khống chế được bản thân nữa. Những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi trêи má cô. Tô Nhan cắn răng định rút tay ra nhưng Đường Duy lại không nghe theo.

Cô gào khóc như bị bệnh thần kinh “Buông ra”

Dường như Đường Duy đã nhận thua: “Không đánh anh sao?”

Tại sao chứ?

Rõ ràng chỉ có mình cậu… ngay cả tư cách bị cô hận mà cậu cũng không có được.

Tô Nhan run run nói: “Anh thả tay tôi ra đi Đường Duy, anh thả ra đi..”

Đường Duy không thể chịu đựng nổi khi thấy Tô Nhan như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi