CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 372

“Thứ rác rưởi”.

Lục Hi quát lớn rồi tung ra một quyền khiến cho một người khổng lồ đất bị tiêu diệt, đất đá văng ra bốn phía.

Lục Hi lại tung ra một quyền thứ hai, thế như chẻ tre, không có người khổng lồ đất nào có thể gánh được một quyền của anh.

Chỉ trong chốc lát mà anh đã tiêu diệt hơn mười mấy người khổng lồ đất rồi xông thẳng đến trước mặt Diêu Cương.

Trên mặt Diêu Cương lộ ra vẻ khó tin.

Người khổng lồ đất của ông ta mạnh mẽ vô cùng, sao có thể bị tiêu diệt bởi một quyền của tên nhóc kia chứ?

Tuy nhiên, ông ta còn chưa kịp phản ứng thì Lục Hi đã xông vào bên trong phạm vi của ông ta.

Diêu Cương thấy vậy thì nở nụ cười nói: “Đây là do cậu tự mình tìm chết, đừng trách người khác”.

Trên người Lục Hi lóe ra ngọn lửa, anh xông vào ngay giữa phạm vi của Diêu Cương tạo nên một trận cuồng phong cuốn bay đất vàng biến thành những luỡi dao sắc bén.

Cùng lúc đó thân hình của Diêu Cương cũng dần trở nên lớn hơn, cao hơn năm thước, trên cơ thể còn được bao phủ bởi một lớp áo giáp màu đất vàng.

Đồng thời, phạm vi của ông ta cũng mở rộng thêm khoảng năm trượng.

Diêu Cương bật cười điên cuồng, hai quyền siết chặt đánh thẳng xuống đầu Lục Hi.

Trong phạm vi của bản thân, thực lực và thuộc tính của ông ta đã được nâng cao lên rất nhiều, không chỉ khiến ông ta trở nên mạnh mẽ vô hạn mà còn khiến cho ông ta miễn nhiễm với những đòn tấn công được tạo ra bởi những người dưới cấp tông sư.

Cảnh tượng đột ngột này khiến Vương Trạch Nham và những người khác đều thót tim, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Lục Hi là hy vọng cuối cùng của bọn họ, anh không được thua trận, thế nhưng Diêu Cương đột nhiên lại trở nên cao lớn mạnh mẽ hơn giống hệt như một vị chiến thần, chuyện này đã khiến cho bọn họ thực sự mất đi lòng tin đối với Lục Hi.

Lục Hi cười lạnh một tiếng, đường quyền bên tay phải của anh lóe lên ánh sáng vàng, mạnh mẽ nghênh chiến.

“Ầm!”, một tiếng nổ lớn vang lên, một quyền của Diêu Cương va chạm với một quyền của Lục Hi, cuối cùng Diêu Cương mới là người bị đánh bay lên trời.

Ngược lại, Lục Hi không chút suy suyển lại đang nhảy lên trên sau đó tung ra một cước đá vào bụng cảu Diêu Cương khiến cho ông ta văng ngược xuống đất.

“Ầm!”

Diêu Cương bị Lục Hi đá văng xuống đất, khoét ra trên mặt đất một cái hố lớn.

Lúc này, phạm vi của Diêu Cương đã biến mất, hình dạng của ông ta cũng trở lại bình thường, miệng phun đầy máu tươi nằm trên mặt đất, hai mắt kinh hãi nhìn Lục Hi.

Lục Hi đã đáp xuống, chắp hai tay sau lưng đứng bên cạnh Diêu Cương.

“Cậu rốt cuộc là ai?”, Diêu Cương kinh hãi hỏi.

Ông ta tuyệt đối không tin người thanh niên này chỉ là hạng người vô danh, anh đã có được cảnh giới cao thâm như vậy, có thể trấn áp một tông sư thì không có khả năng không có người biết đến danh tiếng.

Nhưng Lục Hi chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Ông không xứng để được biết tên của tôi”.

Nói xong Lục Hi lại giơ chân lên, hung hăng giẫm nát lồng ngực của Diêu Cương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi