CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 398

Anh nói với đám người Vương Trạch Nham nói: “Mấy người chả phải thứ tốt đẹp gì, tự thu xếp ổn thỏa đi”.

Nói xong, Lục Hi xoay người rời đi, để lại đám người Vương Trạch Nham mặt đầy xấu hổ.

Trạm xe khách đường dài trấn Hội Sơn.

Lục Hi mua một tấm vé xe đi Đô Thành, lên xe đến Đô Thành rồi thì có thể ngồi tàu cao tốc về nhà.

Thời gian xe chạy còn sớm, trong lúc chờ đợi, Lục Hi liền ngủ quên mất.

Cũng không biết qua bao lâu, Lục Hi bị một giọng nói đánh thức.

“Anh Lục?”

A Đóa đứng bên cạnh Lục Hi, cô ấy mừng rỡ hô lên.

Lục Hi buồn ngủ mở mắt ra, anh quan sát A Đóa, chỉ thấy cô mặc một bộ đồ may bằng vải thô, trang sức bạc trên đầu cũng được thay bằng khăn vải.

“Sao cô lại tới đây?”, Lục Hi kỳ quái hỏi.

A Đóa nhìn vé xe trong tay, cô ấy ngồi xuống bên cạnh Lục Hi, mặt đầy chán nản nói: “Tôi bị ông chủ đuổi”.

“Tại sao?”, Lục Hi càng cảm thấy kỳ quái.

“Ông chủ nói tôi gây quá nhiều phiền toái, ông ta không dám giữ tôi nữa”, A Đóa có chút oan ức nói.

Lục Hi sửng sốt, xem ra quán mì đã hai lần liên tiếp xảy ra chuyện, đúng là ông chủ đã sợ rồi.

Mà A Đóa bị sa thải cũng có liên quan rất lớn đến anh.

“Đồ trang sức bạc trên đầu cô đâu?”, Lục Hi hỏi.

A Đóa lắc đầu: “Đấy không phải của tôi, là ông chủ bảo tôi thay để mời chào khách, tôi cũng không có nhiều tiền đeo mấy thứ quý giá như vậy đâu”.

Lục Hi gật đầu, thứ trang sức bạc kia nhìn cũng phải nặng mấy cân, tốn khá nhiều tiền.

Sau khi Triệu Hổ thoát khỏi kiếm khí, tay chân của hắn ta đã khóa chặt lấy Vương Cảnh Sơn, vừa xoay người một cái thì đuôi bọ cạp do một chân hắn ta tạo thành đã hung hăng đâm thẳng về phía đối phương.

Lúc nãy, Triệu Hổ đã dùng chiêu này để đánh trọng thương Triệu Hoàng.

Vương Cảnh Sơn cười lạnh, thanh đao trong tay chém về phía Triệu Hổ.

Một tiếng “keng” vang lên, binh khí của Vương Cảnh Sơn bị chệch hướng, thế công của Triệu Hổ cũng bị phá vỡ.

Hai người giằng co.

Trong lòng Vương Cảnh Sơn tràn đầy kinh ngạc.

Binh khí của ông ta vốn sắc bén vô cùng, võ giả nội gia bình thường dưới lưỡi đao của ông ta đều bị chém làm đôi, cho dù là võ giả tiên thiên thì cũng không thể nào dám dùng thân thể đối kháng, không ngờ chân của Triệu Hổ lại có thể đối kháng ngang tầm với một trảm của ông ta.

Nhìn thấy một đao của Vương Cảnh Sơn không làm gì được Triệu Hổ, mọi người cũng hết sức kinh ngạc.

“Tôi đã đánh giá thấp anh rồi, xem ra chiêu thức của anh cũng rất có triển vọng, rất xứng đáng để có một trận chiến, lên đi!”, Vương Cảnh Sơn quát lên, binh khí trong tay liên tục chém về phía Triệu Hổ.

Ông ta cuối cùng cũng đã xem Triệu Hổ là đối thủ ngang tầm, có thực lực tranh đấu với mình.

Triệu Hổ nở nụ cười nham hiểm, thân hình như một con bọ cạp hung hăng liên tục bật về phía Vương Cảnh Sơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi