Chương 513
Nhưng Lục Hi chỉ cười một tiếng, anh chậm rãi nói: “Gia tộc Jeffrey chó má gì chứ, ông tưởng rằng ông đây sẽ sợ sao? Chọc vào một sợi tóc của ông đây thì tôi liền chạy tới Anh, nhổ tận gốc không chừa một mống cái gia tộc Jeffrey chó má này”.
Nhìn Lục Hi đáp trả hung hãn như vậy, lập tức Julien lòng đau như chết, ông ta biết rằng gia tộc của mình cũng không thể mang lại được gì, vì vậy ông ta lại nói.
“Thưa cậu, có yêu cầu gì cậu cứ nói, tôi nhất định sẽ làm được. Từ nay về sau tôi tuyệt đối không bước chân vào Hoa Hạ nửa bước, xin cậu tha thứ cho tôi, cho dù tôi trở thành một tên hầu hèn mọn của cậu, tôi cũng không oán hận một câu”.
Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Julien, sắc mặt Lục Hi thay đổi, anh nói: “Ông đây thiếu con chó như ông à? Dám can đảm bước vào Hoa Hạ thì phải chịu chôn vùi ở chỗ này chứ, nếu không thì mấy ông còn tưởng rằng Hoa Hạ của tôi không có ai”.
Julien nghe xong, nhất thời không biết như nào mới phải.
Với vẻ hung hãn của Lục Hi, e rằng giết ông ta giống như nghiền chết một con kiến vậy. Julien không muốn chết, nhưng quả thật ông ta không nghĩ ra được cách gì có thể cứu mình.
Lúc này, Vương Kiến mặt càng kinh hãi, hắn ta run lẩy bẩy rúc sau lưng đám người Julien.
Vốn dĩ tưởng rằng hạnh phúc chỉ cách một bước xa, ai mà biết được trong nháy mắt hắn ta liền lọt xuống vực sâu vạn trượng.
Bây giờ hắn ta đã mất đi tất cả chỗ dựa, hắn ta phải đối mặt thế nào với thầy giáo cùng với lửa giận của Hạ Huyên Huyên?
Đúng lúc đó, Lục Hi co ngón tay bắn liên tiếp, mấy ngọn lửa hình đóa sen màu vàng sậm bắn vào trong cơ thể đám người Julien.
Julien và mấy tên thuộc hạ liền lăn lộn kêu gào trên đất, trên người xuất hiện trạng thái giống như nham thạch, đồng thời tỏa ra khói xanh từ trong ra ngoài.
Chỉ thấy Lục Hi lạnh lùng nói: “Đây chính là kết quả cho việc xúc phạm Hoa Hạ”.
Lời Lục Hi vừa dứt, đám người Julien cũng tan thành mây khói, chỉ còn lại Vương Kiến không ngừng run cầm cập nhìn Lục Hi.
Lục Hi thản nhiên nhìn Vương Kiến, hắn ta bất giác rùng mình.
Bởi vì uy thế vừa rồi của Lục Hi quả thật là quá dọa người, từ trong ra ngoài Vương Kiến vô cùng sợ hãi Lục Hi.
“Thứ b*n n**c cầu vinh”.
Lục Hi mắng một tiếng, anh ngoắc tay, Vương Kiến bay về phía mình, Lục Hi túm cổ hắn ta, nhẹ nhàng quăng đến trước mặt Hạ Nguyên Phi.
“Hắn là sinh viên của ông, nên xử lý thế nào thì ông xem đi”.
Lục Hi nói xong liền đi sang bên cạnh, anh ngồi lên ghế nằm của Julien, thản nhiên châm một điếu thuốc.
Lúc này, Vương Kiến quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu khóc lóc với Hạ Nguyên Phi: “Thầy ơi, em sai rồi, là em nhất thời hồ đồ mới làm chuyện như vậy. Xin thầy tha thứ cho em, em không dám nữa đâu”.
Nhìn Vương Kiến dập đầu khóc lóc, Hạ Nguyên Phi thở dài nói: “Tôi và cậu là thầy trò, cậu lầm đường lạc lối tôi cũng có trách nhiệm. Cậu quay về Thượng Kinh tự thú đi, tất cả hạng mục nghiên cứu của tôi đều là cơ mật cấp một của quốc gia, tôi cũng không thể tự ý thả cậu đi. Nhưng đến lúc đó tôi sẽ thay cậu cầu xin với bộ Tư pháp”.
Vương Kiến nghe xong liền kích động nói: “Cảm ơn thầy, cảm ơn thầy”.
Hắn ta vừa nói vừa không ngừng dập đầu.
“Cậu đi đi, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa”.