CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 518

Đồng thời, ở cách đó không xa có bảy tám người phương tây đang sắp xếp một đống lớn thiết bị.

Nhưng điều càng khiếp người hơn chính là ở trên đỉnh ngọn núi hai bên sơn cốc có những bóng người mờ nhạt đang lắc lư, nhìn dáng dấp có chừng hai mươi ba mươi người mặc đồ rằn ri, tay cầm các loại vũ khí, từ trên cao nhìn xuống bốn phía.

Lúc này, người Hoa Hạ kia nịnh bợ nói với người đàn ông có khí chất quý tộc kia: “Thưa ông Julien, lần này ông nhất định sẽ có được thu hoạch lớn”.

Người đàn ông phương tây tên Julien này cười nhạt rồi nói: “Vương Kiến, tình báo lần này của cậu rất chuẩn xác, sau khi quay về tôi sẽ cho cậu một tấm thẻ xanh, còn mười triệu kia cậu có thể thoải mái dùng đến hết đời”.

“Vậy thì thật sự cảm ơn ông”, Vương Kiến gật đầu cúi người đáp.

Nói xong, trong mắt Vương Kiến thoáng qua nụ cười đắc ý.

Hắn ta vốn là sinh viên của Hạ Nguyên Phi, giống với Hạ Huyên Huyền cùng là nghiên cứu sinh của khoa khảo cổ Hoa Thanh.

Khang Hiểu Vũ nghe xong, mặt liền lộ ra vẻ tức giận.

Đùa sao? Hắn ta chính là nhân viên quản lý cao cấp của công ty, lại còn là người phụ trách công ty chi nhánh Cảng Đài. Chủ tịch đích thân đến đây, theo tình hình chỗ ngồi, đương nhiên là hắn ta phải ngồi bên cạnh chủ tịch ở ghế sau, chẳng lẽ bảo hắn ta ngồi ở ghế phụ bên cạnh người lái, còn vệ sĩ ngồi phía sau sao?

Nhưng chung quy lại Lục Hi vẫn là “người bên cạnh” chủ tịch, trong lòng Khang Hiểu Vũ mặc dù không vui, thậm chí còn lộ ra vẻ tức giận trên khuôn mặt, nhưng hắn ta vẫn nhanh chóng đè nén không vui trong lòng, hắn ta liếc nhìn Lục Hi và nói.

“Anh ngồi bên ghế lái phụ đi, tôi còn có chuyện cần báo cáo với chủ tịch”.

“Giám đốc Khang, có chuyện gì thì ngồi ở vị trí ghế lái phụ nói cũng giống nhau thôi”, lời Khang Hiểu Vũ vừa dứt, trong xe liền truyền đến giọng nói của Hoắc Tư Duệ.

Sắc mặt Khang Hiểu Vũ khẽ biến đổi, nhưng hắn ta vẫn biết điều vòng qua xe ngồi vào ghế lái phụ.

Mệnh lệnh của chủ tịch đương nhiên Khang Hiểu Vũ không dám không vâng lời.

“Đừng để ý, chắc anh ta coi anh là vệ sĩ của tôi đấy!”

Khi Khang Hiểu Vũ bước vào trong xe, Lục Hi cũng ngồi vào, vừa mới đặt mông xuống liền có mùi thơm xông vào chóp mũi, là Hoắc Tư Duệ kề sát tai anh nói nhỏ.

“Lần này tôi chính là vệ sĩ của cô!”, Lục Hi cũng ghé vào tai Hoắc Tư Duệ thấp giọng nói nhỏ.

“Ừ!”, Hoắc Tư Duệ nghe vậy trong lòng liền thấy ngọt ngào.

“Thằng nhãi này không phải là tình nhân nhỏ chủ tịch nuôi đó chứ?”

Thấy Hoắc Tư Duệ và Lục Hi ngồi sau xe có biểu hiện thân mật như vậy, trong lòng Khang Hiểu Vũ giật mình, ánh mắt thoáng qua một tia ghen tỵ.

Hoắc Tư Duệ không chỉ là người giàu có nổi tiếng, hơn nữa tướng mạo cũng xinh đẹp, điều quan trọng là cô vẫn còn độc thân.

Người phụ nữ như vậy làm gì có người đàn ông nào không khao khát, một khi chinh phục được người phụ nữ như vậy, không chỉ có được cả người cả tiền, hơn nữa còn mang cho người đàn ông một loại cảm giác thành tựu và chinh phục không thể hình dung.

Khang Hiểu Vũ cũng là một người đàn ông, đương nhiên hắn ta cũng đã từng ảo tưởng qua Hoắc Tư Duệ sẽ để mắt đến mình. Như vậy hắn ta không chỉ có được thân hình vạn người mê kia mà còn có tài sản cực lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi