Chương 809
Đúng lúc đó, Hoàng Thất đẩy cửa vào và nói: “Anh Đồ, bên ngoài có người tự xưng là Vương Hiển từ nhà họ Vương ở Lạc Thương, bảo muốn gặp anh”.
Phù Đồ nghe xong, hắn ta hơi cau mày rồi nói: “Bảo ông ta vào đi”.
“Dạ”.
Hoàng Thất nhận lệnh.
Không bao lâu, dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Thất, Vương Hiển đưa Vương Lâm, Vương Khải Côn, còn có một người đàn ông trung niên chậm rãi đi vào.
“Mời ngồi”.
Phù Đồ chỉ vào ghế sofa bên cạnh nói.
Vương Hiển nhìn Phù Đồ, ông ta đi đến chiếc ghế sofa rồi ngồi xuống, mặt trầm như nước.
“Dâng trà”.
Phù Đồ lại nói.
Hoàng Thất dâng một ly trà, đưa đến trước mặt Vương Hiển.
Lúc này, Phù Đồ mới lên tiếng: “Không biết ông Vương tìm tôi có chuyện gì?”
Vương Hiển hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Phù Đồ, anh biết cậu ta không?”
Vương Hiển chỉ vào Vương Lâm.
Phù Đồ mặt không biểu cảm gật đầu đáp: “Hôm qua mới biết”.
“Nói như vậy, chính là anh đánh nó thành như vậy”, Vương Hiển đè nén lửa giận nói.
Phù Đồ lại gật đầu đáp: “Không sai”.
“Hừ hừ hừ hừ”, Vương Hiển cười lạnh nói: “Phù Đồ, anh là đại ca đường phố Tây Bắc, nhưng người của nhà họ Vương tôi không phải ai cũng có thể đánh, chuyện này anh định như thế nào?”
Mặc dù Phù Đồ lợi hại, nhưng Vương Hiển cũng không phải ăn chay, chuyện này phải cho ông ta một lời giải thích.
Phù Đồ vẫn làm vẻ mặt vô cảm, hắn ta chậm rãi nói: “Đây là sự trừng phạt rất nhẹ đối với hắn rồi, vốn dĩ tôi còn định giết hắn cơ”.
Ngay cả cháu gái của anh Lục mà Vương Lâm còn dám vô lễ, Phù Đồ cũng cảm thấy xót thương cho sự mù quáng của hắn ta, lúc ấy Phù Đồ thật sự muốn giết Vương Lâm.
Nhưng anh Lục đã căn dặn rồi, hắn ta cũng chỉ có thể làm theo, giữ lại cho Vương Lâm một mạng. Có điều hắn ta không ngờ tên Vương Lâm không biết hối cải, lại còn quay về gọi cứu binh, thật là ngu xuẩn.
Vương Hiển vừa nghe đến lời này liền giận dữ, ông ta đập bàn nói: “Phù Đồ, anh thật quá đáng, người nhà họ Vương tôi dễ bắt nạt vậy sao? Được rồi, hôm nay để Vương Hiển tôi lĩnh giáo chút cao siêu của anh”.
Vương Hiển nói xong, ông ta đứng dậy, đối diện với Phù Đồ, mặt đầy tức giận.
Phù Đồ cũng không thèm coi ông ta ra gì, thật sự coi mình là bùn để bóp sao, ông ta chính là tiên thiên đỉnh phong, dù chỗ này là địa thế hiểm nguy, Vương Hiển cũng định xông vào một lần.
Phù Đồ thấy vậy liền nhẹ nhàng nói: “Ông Vương, đừng kích động, mặc dù ông đã là tiên thiên đỉnh phong, nhưng chỗ này không phải nơi ông giương oai”.
Phù Đồ cũng biết, Vương Hiển là người trong giang hồ Tây Bắc, được sự che chở của anh Lục, vậy nên hắn ta mới khách khí như vậy. Nếu là người khác Phù Đồ đã sớm ra tay rồi, nào có dễ để ông ta dài dòng như vậy.