CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 813

Lúc này, Lục Hi mới chậm rãi nói: “Đủ rồi, dừng tay đi”.

Nghe thấy Lục Hi lên tiếng, Vương Hiển lại hung hãn đá một cước vào Vương Lâm rồi mới ngừng.

Vương Hiển xoay người về phía Lục Hi, ông ta quỳ sụp xuống đất nói: “Anh Lục, nhà họ Vương chúng tôi làm ra thứ bại hoại như vậy, Vương Hiển tôi làm gia chủ mà dạy dỗ không nghiêm, khó tránh khỏi bị xử phạt, anh cứ tùy ý xử trí, tôi tuyệt đối không hai lời”.

Lục Hi đã sớm nhìn ra đây là Lâm Tiêu đưa ra chủ ý cho Vương Hiển, chơi khổ nhục kế.

Thật ra thì ông ta cũng định không làm gì nhà họ Vương, còn Vương Lâm cũng chỉ dạy dỗ một chút rồi để ông ta đi.

Nhưng Vương Lâm không biết hối cải, còn xúi giục Vương Hiển báo thù cho mình, Lục Hi vô cùng tức giận, cho nên Vương Hiển hạ tử thủ, anh cũng không nói gì.

Có điều lúc này Lục Hi cảm thấy đỡ tức giận hơn rồi, Vương Lâm đã chịu đủ trừng phạt, suy cho cùng dù Vương Lâm có sai, nhưng cũng không đáng tội chết, cho nên anh mới nói Vương Hiển ngừng lại.

Lục Hi chậm rãi nói: “Vương Lâm nhân phẩm bại hoại, tuổi còn trẻ có thể làm ra chuyện như vậy, dù hắn lớn lên trở thành một tông sư thì có ích lợi gì, chưa chắc phế hắn đi không phải là chuyện tốt với nhà họ Vương các người”.

“Anh Lục nói đúng”, Vương Hiển vội vàng trả lời.

Thật ra thì trong lòng Vương Hiển vẫn rất thương Vương Lâm, suy cho cùng tuổi như vậy đã là cao thủ nội gia, rất có thể sẽ trở thành một đại tông sư, cứ như vậy bị phế thì thật đáng tiếc.

Nhưng đứng ở góc độ của mình thì Lục Hi lại nhìn xa hơn ông ta, tông sư không phải tồn tại vô địch, thậm chí Lục Hi cảm thấy tông sư chỉ là sự bắt đầu của võ đạo, những cao nhân chân chính kia vẫn còn đang ẩn núp sau khăn che mặt thần bí, chuyện không đủ động trời thì bọn họ sẽ không xuất hiện.

Có thể bọn họ thấy tông sư giống như thằng hề nhảy ra trước mặt họ, nói không chừng một ngày nào đó bọn họ xuất hiện thì sẽ một phát tát chết những tông sư này.

Với đức hạnh như vậy của Vương Lâm, Lục Hi cảm thấy hắn ta trở thành tông sư chỉ mang đến tai họa cho nhà họ Vương, nhưng Vương Hiển bọn họ chắc chắn sẽ không hiểu, Lục Hi cũng lười nói nhiều với bọn họ.

Lục Hi im lặng một hồi rồi nói tiếp: “Chuyện này cứ như vậy đi, tôi sẽ không giận cá chém thớt đến người nhà họ Vương, ông yên tâm đi”.

Lúc này, Lâm Tiêu lớn tiếng nói: “Còn không mau cảm ơn cậu Lục”.

Vương Hiển nghe thấy lời của Lục Hi và Lâm Tiêu, nhất thời nước mắt nước mũi tràn ra, ông ta đáp: “Cảm ơn anh Lục khoan dung độ lượng”.

“Đứng lên đi, tuổi ông cũng cao rồi, như vậy thì ra cái gì”, Lục Hi cau mày nói.

Lúc này, Vương Hiển mới dám đứng lên, một câu nói của Lục Hi cuối cùng cũng khiến ông ta yên lòng.

Lúc này Vương Hiển nhìn Vương Lâm đã rơi vào hôn mê, còn có Vương Khải Côn nói: “Hai người các người ngạo mạn vô tri, đạo đức suy đồi, từ hôm nay trở đi sẽ bị khai trừ khỏi nhà họ Vương và không bao giờ được phép trở lại, từ nay về sau không còn bất cứ quan hệ nào với nhà họ Vương nữa, các người tự sinh tự diệt đi”.

Vương Lâm đã bất tỉnh đương nhiên không có cách nào trả lời, nhưng Vương Khải Côn nghe được lời này thì trái tim giật thót, cả người như rơi vào vực sâu tuyệt vọng.

Xương cốt toàn thân Vương Lâm đã gãy vụn, cho dù chữa khỏi sợ rằng phần đời còn lại cũng bại liệt nằm một chỗ, mà hắn chỉ là một võ giả ngoại gia sơ kỳ, không có nhà họ Vương, bọn hắn được tính là thứ gì, tương lai biết phải làm sao?

Nhưng Vương Hiển cũng không quan tâm tới việc hắn đang nghĩ gì, mà quay sang nói với người anh em của mình là Vương Vũ: “Ném hai người họ ra ngoài, đừng làm bẩn mắt cậu Lục”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi