Chương 915
Đáng tiếc, Ôn Nhất Hàng đã tiến vào cảnh giới tông sư, công lực của một tông sư lão luyện mấy chục năm thật sự là quỷ thần khó lường, trước sau gì Lục Hi vẫn khó tránh khỏi mất mạng.
Dưới Thủy Long Bộc này, không ai tin Lục Thiên Hành còn sống.
Lúc này, Thủy Long Bộc đã đến trước mặt Lục Hi, với tốc độ gần bằng tốc độ âm thanh, nó tàn nhẫn bao trùm Lục Hi.
Thủy Long cực lớn mang theo tiếng nổ ầm xuyên qua người Lục Hi, xông về con đê phía đối diện.
Người trên đê liền kinh hãi, bọn họ rối rít né tránh, trong nháy mắt chạy sạch không còn một ai.
Lúc này, nhìn thấy Thủy Long đâm vào đê, Ôn Nhất Hàng quát lớn một tiếng.
“Lên!”
Thủy Long bay lên giữa bầu trời đen, sau đó đột ngột nổ tung, tạo thành một trận mưa lớn như thác đổ, rơi xuống mặt Hồ Tây, tất cả mọi người bất ngờ không kịp phòng bị, toàn thân đều bị ướt.
Chỉ có những cao thủ tiên thiên trở lên mới kịp thời tạo ra chân khí bảo vệ tránh khỏi bị ướt.
Lúc này, Ôn Nhất Hàng đã chậm rãi hạ xuống mặt hồ, sẵn sàng nhận sự hoan hô của mọi người.
Đúng lúc đó, có người kinh hãi nói: “Hắn vẫn còn sống?”
Mọi người sửng sốt, chỉ thấy Lục Hi từ đâu chậm rãi hạ xuống mặt hồ, thoạt nhìn không phát hiện ra chút hao tổn nào.
“Cái này sao có thể chứ?”
Mọi người kinh hãi.
Còn trên mặt Ôn Nhất Hàng lại lộ ra vẻ không thể tin nổi, Thủy Long Bạo không có bất kỳ tác dụng gì, sao có thể chứ?
Đúng lúc đó, Lục Hi khẽ mỉm cười nói: “Lợi hại lợi hại, đã có dáng vẻ mấy phần thuật pháp rồi, trong võ đạo có thể làm được điều này cũng đủ kiêu ngạo đấy”.
Trên mặt Ôn Nhất Hàng kinh hoàng, Lục Thiên Hành quá mạnh, dưới Thủy Long Bạo của mình mà cũng không có chút tổn hao nào, cậu ta vẫn còn là người sao?
Đúng lúc đó, hai tay Lục Hi ôm trước ngực, anh nói: “Ông cũng chịu một phát của tôi đi”.
Nói xong, ngọn lửa màu vàng trên người anh chợt vọt lên cao mười mấy mét, một luồng uy áp khủng khiếp tản ra xung quanh, mọi người liền cảm thấy chấn động một trận.
Lúc này, trong vòng tay trống rỗng của anh lại đột nhiên xuất hiện một con Tiểu Long màu vàng.
“Thăng Long kích!”
Cùng với tiếng quát của Lục Hi, Tiểu Long màu vàng rời khỏi tay anh nhào về phía Ôn Nhất Hàng.
Con rồng này bay vọt lên nghênh đón, vừa rời khỏi tay đã lớn bằng thùng nước, dài mười mấy mét.
Lúc này, Ôn Nhất Hàng đã cảm thấy một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm, ông ta kinh hãi.
Ông ta vận lên chân khí cả đời, hình thành nên một tấm khiên trắng dày khoảng mấy mét ở trước mặt.
“Ầm!”
Thăng Long kích thoáng chốc đã chọc thủng phòng vệ của Ôn Nhất Hàng, sau đó đánh vào thân thể ông ta, cứ thế đưa ông ta chạy như điên hơn một trăm mét rồi mới biến mất không thấy.