CỬA HÀNG NHANG ĐÈN CỦA TIỂU LÃO BẢN

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Cố Tấn Niên nhìn chằm chằm bạch quang hồi lâu, hắn có năng lực để phong ấn ngọc thời gian, có thể ngăn cản thời gian chi lực dũng mãnh hướng về Hạ Cô Hàn. Nhưng hắn không làm như vậy, cuối cùng chọn cách để Hạ Cô Hàn hấp thụ năng lượng trong ngọc thời gian.

Balo thú cưng nằm một bên, trong thinh lặng liền có một bàn tay nhỏ bằng bông khẽ kéo ra, ba đứa nhỏ nhẹ nhàng lú đầu tròn ra ngoài, lo lắng mà nhìn về phía Hạ Cô Hàn, sau đó thật cẩn thận mà nhìn Cố Tấn Niên. Ba đôi mắt nhỏ đen tuyền đều chứa đầy lo lắng khi nhìn Hạ Cô Hàn.

“Cố lão đại, ông chủ nhỏ không sao chứ?” Năm 1 rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng hỏi.

Năm 2 Năm 3 tuy rằng không mở miệng, nhưng biểu đạt ý tứ không khác gì chị mình.

“Không có việc gì.” Cố Tấn Niên lời ít ý nhiều đáp lại.


Là vì thời gian chi lực không tổn hại gì đến Hạ Cô Hàn nên hắn mới để yên. Thậm chí hắn còn cảm thấy, thời gian chi lực đối với Hạ Cô Hàn còn có chỗ tốt.

Nhưng cái tốt này là gì Cố Tấn Niên cũng không biết nữa.

Ba đứa nhỏ tuy rằng sợ Cố Tấn Niên nhưng vẫn luôn tín nhiệm hắn, khi nghe hắn nói ông chủ nhỏ không có việc gì, thì ba đứa nhỏ đồng thời thở nhẹ một hơi, sau đó chui lại vào Balo.

Cố Tấn Niên không thèm để ý ba đứa nhỏ mà nhìn chằm chằm Hạ Cô Hàn, ngón tay thon dài ôn như vuốt về khuôn mặt mềm mại trắng nõn của y.

Đến khi máy bay đáp xuống sân bay Đồng Châu, Hạ Cô Hàn vẫn chưa tỉnh lại, nên y hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

***

Khi Hạ Cô Hàn mê mang tỉnh lại, chính là ở trên xe Chu Cảnh Ngữ, đến Đồng Châu họ cũng không chạy đến Nhậm gia ngay lập tức, mà di chuyển đến khách sạn nơi Chu Cảnh Tình đang ở, chờ đến tối mới cùng nhau đến Nhậm gia.


“Ông chủ Hạ , đã lâu không gặp.” Chu Cảnh Tình nhìn thấy Hạ Cô Hàn, lập tức liền bước đến đón, “Lần này lại làm phiền ông chủ Hạ.”

“À” Hạ Cô Hàn lười biếng mà lên tiếng, khuôn mặt tinh xảo gục xuống, vẫn là một bộ dáng không ngủ.

Chu Cảnh Tình biết tính tình Hạ Cô Hàn, nên cũng không làm phiền, hai chị em nói với nhau mấy câu, sau đó liền rời đi để Hạ Cô Hàn được nghỉ ngơi, đến tối lại cùng nhau đến Nhậm gia.

Chị em Chu gia vừa đi, Hạ Cô Hàn liền ngáp lớn một cái, sau đó phiêu phiêu về hướng phòng ngủ.

Cố Tấn Niên cho rằng vợ sẽ tiếp tục ngủ, nhưng chỉ nhìn thấy Hạ Cô Hàn vào phòng rồi lại đặt mông ngồi trên giường, tinh thần minh mẫn mà nhìn hắn.

"Làm sao vậy?" Cố Tấn Niên dừng lại bước chân, hơi hơi nhướng mày.

Hạ Cô Hàn chống đôi tay trên giường, ngưỡng nửa người trên, hai chân bắt chéo, cả người nhìn vừa nhàn nhã lại vừa tùy ý.  Thấy Cố Tấn Niên vẫn đứng bất động, y đá rơi dép lê xuống sàn, sau đó duỗi chân nhẹ nhàng cọ lên bụng của ông chồng quỷ.


Đôi mắt hoa đào lười biếng, mà như mang theo lưỡi câu, câu luôn cái hồn già của lão quỷ.

“Lão quỷ, hình như đã lâu rồi anh chưa đút em ăn?” Thanh âm thanh triệt lại nhiễm chút nũng nịu khàn khàn vì vừa ngủ dậy của Hạ Cô Hàn nghe gợi cảm đến mức màng nhĩ của Cố Tấn Niên rung lên từng cơn.

Hạ Cô Hàn cũng phát hiện hôm nay bản thân trở nên đặc biệt buồn ngủ, giống như trở lại vừa quen Cố Tấn Niên, nhưng lại có chút gì đó không giống nhau, mà nhiều nhất chính là khát vọng khá mãnh liệt.

Mà cái khát vọng này là gì? Hạ Cô Hàn cũng không biết rõ, y chỉ biết khi nhìn thấy ông chồng quỷ thì cả người liền nhốn nháo. Thời điểm tỉnh dậy tại sân bay, y đã cố gắng kiềm nén hiện tại trong phòng cũng chỉ còn lại y cùng Cố Tấn Niên, nên không cần chịu đựng chỉ nữa cho mệt.
Ngày thường, chỉ cần ánh mắt Hạ Cô Hàn liếc đến thì lửa trong người Cố Tấn Niên đã bùng lên , nhưng hôm nay làm nhiều vậy mà lão quỷ vẫn đứng yên không nhúc nhích. Hắn nhìn chằm chằm Hạ Cô Hàn, đôi mắt đen láy không thấy đáy, khiến người khác nhìn cũng không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.

Hạ Cô Hàn thấy Cố Tấn Niên không phản ứng, trực tiếp duỗi tay kéo cổ áo ông chồng quỷ, sau đó liền xoay người, đè Cố Tấn Niên dưới thân, môi nhếch lên nụ cười đắc, "Sao vậy nè? Anh không có hứng ư?"

Miệng nói vậy nhưng tay y cũng không ngưng, linh khí còn tụ ở đầu ngón tay, tâm niệm vừa động, quần áo trên người của Cố Tấn Niên liền biến mất, lộ ra thân thể cường tráng đường bắp thịt xinh đẹp.

Cố Tấn Niên khẽ thở dài một tiếng, giống như bất đắc dĩ.

Nhưng giây tiếp theo, Hạ Cô Hàn cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, y còn chưa kịp phản ứng, đôi môi lạnh lẽo của Cố Tấn Niên đã ép đến.
Mi mắt Hạ Cô Hàn cong cong, nụ hôn dài kết thúc, y còn cố tình thở bên tai Cố Tấn Niên, hơi thở nóng rực phát bên tai hắn, "Hôm nay em đói, nhưng anh cũng đừng để bị em ép khô nghe chưa."

Đáp lại Hạ Cô Hàn chính là Cố Tấn Niên hôn càng thêm nhiệt tình.

Mấy giờ sau đó, Cố Tấn Niên cho Hạ Cô Hàn biết cái gì gọi là: Bá quỷ tổng tài một đêm 20 lần, không bao giờ bị ép khô.

***

Trận chiến "Ép khô" dừng lại khi ngoài cửa sổ đã lên đèn.

Được Cố Tấn Niên đút no, tinh thần Hạ Cô Hàn rốt cuộc cũng tỉnh táo không còn uể oải ỉu xìu như ban sáng.

Ăn cơm chiều xong, Chu Cảnh Tình liền đến gõ cửa, mời Hạ Cô Hàn cùng đến Nhậm gia với mình.

“Ông chủ Hạ, mời.”

Chu Cảnh Tình lái xe đưa Hạ Cô Hàn từ khách sạn đến Nhậm gia.

Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi yên trong Balo thú cưng, sau khi biết Chu Cảnh Tình không sợ mình thì ba đứa bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Năm 2: "Chị ơi, chị nói xem chút nữa chúng ta có gặp mẹ không?"

Năm 1 lắc lắc đầu, “Chắc là không, chị  nghe chú Chu nói, mẹ bất hoà với người bên Nhậm gia."

Năm 2 nghe xong thì gật gật đầu, cảm xúc có chút mất mát.

Năm 3 ngồi ở giữa liền vươn tay nhỏ nắm tay anh chị, im lặng mà an ủi.

Năm 1 lại như thề son sắt: "Em trai cứ yên tâm đi, ông chủ nhỏ đã đem chúng ta theo, nhất định sẽ đưa chúng ta gặp mẹ."

"Đúng rồi! Ông chủ nhỏ là tốt nhất!" Năm 2 gật đầu đồng ý, sau đó lại tràn đầy năng lượng trở lại.

Năm 3 cũng nhanh chóng phụ hoạ theo, "On tủ nhỏ là giỏi nhứt, tốt nhứt lun!"

Ba đứa nhỏ nói xong, còn lén nhìn qua Hạ Cô Hàn ngồi bên cạnh, nhưng vẻ mặt Hạ Cô Hàn lại vô cùng bĩnh tĩnh hoàn toàn không có gì vui vẻ hay hân hoan khi nghe lời khen của mấy bé.

“Aizzzz!”
Năm 1-2-3 đồng loạt thở dài một hơi, nhận ra cách này đúng là vô dụng mà.

Xe đi một đường, chỉ hơn mấy chục phút đã dừng trước cửa Nhậm gia.

Từ ngày thân thể Nhậm Tĩnh Tiêu yếu đi, Chu Cảnh Tình liền thường xuyên đến Nhậm gia khám bệnh cho hắn, cũng có thể nói là khách quen nơi này, nên được một đường chạy thẳng vào bên trong.

Thời gian này Nhậm gia đèn đuốc sáng trưng, khi Chu Cảnh Tình cùng Hạ Cô Hàn đến, thì vợ của Nhậm Học Bác chính là Kỷ Tĩnh Nhu đang ở phòng khách cùng một nữ nhân nói chuyện. Nghe được người làm thông báo Chu Cảnh Tình đến, thì nụ cười trên khoé miệng ả liền tắt, trong mắt còn hiện lên sự mất kiên nhẫn.

Nhưng cũng rất nhanh liền trở lại bình thường, Kỷ Tĩnh Nhu mỉm cười nhẹ vỗ lên mu bàn tay người nữ nhân bên cạnh, ôn nhu nói, "Sắc trời cũng đã tối, hay hôm nay con ở lại nhà thẩm thẩm nghỉ một đêm, để thẩm thẩm nói người làm dọn phòng cho con."
Nữ nhân ngồi bên cạnh, không ai khác chính là Nhậm Tĩnh Tĩnh, cô nghe Kỷ Tĩnh Nhu nói liền lắc đầu cự tuyệt, “Sáng mai con còn có cuộc họp sớm, nên xin phép về sớm, không quấy rầy mọi người nữa."

So với biểu hiện quen thuộc gần gũi của Kỷ Tĩnh Nhu thì thái độ của Nhậm Tĩnh Tĩnh chính là khách khí và xa cách.

"Thẩm thẩm cũng không cần tiễn con, ngài cứ tiếp khách của mình." Nhậm Tĩnh Tĩnh hướng ả ta gật đầu, sau đó đứng dậy theo người làm ra cửa.

Chính là Kỷ Tĩnh Nhu vẫn đi theo ngăn lại, có chút vội vàng mà nói: "Tĩnh Tĩnh à, chuyện thẩm đã nói với con, con nghĩ đến đâu rồi? Công ty lớn như vậy, không có người thừa kế, sau này phải làm sao a?"

Nhậm Tĩnh Tĩnh vừa nghe thì đôi mắt liền lạnh xuống, nhưng vẫn giữ được thái độ lịch sự, mỉm cười xinh đẹp mà trực tiếp cự tuyệt, "Thẩm thẩm khéo lo xa, hôn sự của con cũng không phiền ngài thu xếp, con không tái hôn, còn chuyện của công ty sau này con chết có quyên hay làm gì cũng không phiền đến thẩm."
Nói xong, Nhậm Tĩnh Tĩnh xoay người bước đi, cũng chả hơi đâu dây cà dây dưa với Kỷ Tĩnh Nhu.

Thẳng đến Nhậm Tĩnh Tĩnh rời đi, biểu tình trên mặt Kỷ Tĩnh Nhu liền trầm xuống, cả khuôn mặt đều là chán ghét khinh thường, ả còn “Phi” một tiếng, trong lòng chửi đổng: Cái thứ nữ nhân dơ bẩn, là thứ một đời chồng mà nghĩ mình cao sang, không phải thứ giày rách bị đàn ông đạp lên hay sao? Mẹ mày tao cũng chống mắt lên xem không con cái đến già rồi ai chăm cho mày, lúc đó còn ra vẻ được hay không?

***

Nhậm Tĩnh Tĩnh hôm nay đến Nhậm gia là muốn thăm Nhậm Tĩnh Tiêu, tuy ba của cô đã thoát ly khỏi Nhậm gia, cũng không còn liên lạc gì với Nhậm Học Bác nhưng mà người anh họ Nhậm Tĩnh Tiêu này cùng bên nhà của cô vẫn thường xuyên liên lạc lui đến.

Lần này đi công tác trở về, lại nghe nói Nhậm Tĩnh Tiêu bệnh trở nặng nên cô vội vàng đến để thăm hắn. Nhưng ngồi với anh họ chưa bao lâu thì đã bị Kỷ Tĩnh Nhu kéo đi trò chuyện, nói hơn cả nửa tiếng mà đều xoay quanh mỗi cái chuyện ả ta có đứa cháu trai nên muốn giới thiệu cho cô, nói như ban phước mà còn ra vẻ là vì lo cho  Nhậm Tĩnh Tĩnh.
Nhưng Nhậm Tĩnh Tĩnh đâu phải đồ ngốc, sao lại không nhìn ra tâm tư của ả? Đơn giản chỉ là ả đang nhớ thương công ty của cô, nhớ thương tài sản hiện tại của cô mà thôi.

Nhậm Tĩnh Tĩnh đang suy nghĩ thì thấy người làm đi trước mặt đang dẫn hai vị khách vào. Khi những thấy người thanh niên trẻ tuổi đi phía sau, Nhậm Tĩnh Tĩnh sửng sốt một chút, theo bản năng mà nhìn về về sau lưng người thanh niên đó.

Hạ Cô Hàn khi bước vào đã chú ý đến  Nhậm Tĩnh Tĩnh, không muốn chú ý cũng khó, vì vừa vào cửa Nhậm gia, hai chị em Năm 1-2 đã cảm giác được  Nhậm Tĩnh Tĩnh, nên ở trong Balo cứ nhốn nháo, bất an.

Lúc này nhìn thấy Nhậm Tĩnh Tĩnh, Hạ Cô Hàn cũng hướng cô mỉm cười gật nhẹ đầu chào hỏi.

Nhậm Tĩnh Tĩnh lúc này mới ý thức được chính mình thất thố, vội chạy nhanh qua hướng Hạ Cô Hàn nở nụ cười xin lỗi.
Thời điểm chạy đến cô còn cố nhìn Balo sau lưng Hạ Cô Hàn, nhưng không ngờ tới Hạ Cô Hàn lại trực tiếp kéo Balo đưa qua cho cô.

“Này……”

Hạ Cô Hàn không chờ Nhậm Tĩnh Tĩnh nói chuyện, đã đi lướt qua cô sau đó bước thẳng vào biệt thự Nhậm gia.

Lý trí nói với Nhậm Tĩnh Tĩnh là cô nên trả lại cái Balo này rồi đi về, nhưng trái tim cô lại không cho. Nhất là khi nhìn mấy con rối bông trong túi, cô vẫn không nỡ buông mà còn ôm chặt hơn, ánh mắt đầy ôn như mà nhìn.

Bên tai Hạ Cô Hàn rốt cuộc thanh tĩnh không ít.

Cố Tấn Niên lại biết Hạ Cô Hàn không phải ghét bỏ ba đứa nhỏ ồn ào, mà đưa Năm 1-2-3 cho Nhậm Tĩnh Tĩnh chính là muốn ba đứa nhỏ bảo vệ cho cô.

Lần trước sau khi Năm 1-2 gặp Nhậm Tĩnh Tĩnh thì chúng có trộm nhét cho cô ta một lá bùa của Hạ Cô Hàn, lá bùa đó tùy thời có thể cứu Nhậm Tĩnh Tĩnh một mạng.
Hôm nay gặp lại, Hạ Cô Hàn thấy lá bùa kia đã yếu đi, tầng bảo hộ đã mòn đi không ít, tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm về tính mạng.

Nói cách khác, có người đang âm thầm mưu hại Nhậm Tĩnh Tĩnh, hơn nữa kế hoạch đã thành công, thế mới khiến lá bùa suy yếu.

Việc Nhậm Tĩnh Tĩnh còn sống, cũng đồng nghĩa với việc kẻ ác sau màn sẽ không ngừng tay. Vừa lúc có ba đứa nhỏ đưa đến bên cạnh Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng yên tâm hơn.

Tác giả có lời muốn nói: 【 bá quỷ tổng tài vĩnh viễn không bao giờ khô héo được!! 】

-----Còn tiếp-----

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi