CÙNG BẠN TRAI CŨ THÀNH CP QUỐC DÂN



Mắt Biên Tự nhìn về phía trước như nhớ lại gì đó, cánh tay áo bị kéo kéo mới lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn ngón tay thăm dò của cô, cầm lấy tay cô nắm ở trong lòng bàn tay: “Anh không giận, càng không thể có thể…” Nhắc tới hai chữ xa lạ, anh nhíu mày nghĩ xem từ này có ý nghĩa gì mới nói, “Ấm ức.”
Lương Dĩ Toàn nhẹ nhàng nhíu mày.
Cô chỉ cảm thấy không công bằng thay cho Biên Tự.
Người Biên gia rõ ràng không thích mấy chuyện xuất đầu lộ diện này, mà đều bỏ thành kiến đó xuống hoan nghênh cô, nhưng đến chỗ cô thì, Biên Tự cố ý dậy từ sáng sớm chủ nhật để lái xe đưa cô tới thăm bà ngoại, hai người tới cửa, nhưng còn chưa ăn được một chén cơm đã phải dẹp đường quay về.
Biên Tự lại tự rơi vào hồi tưởng, giống như đang tự hỏi mình chịu ấm ức lúc nào, suy nghĩ một lát lại cười một tiếng: “Lương Dĩ Toàn, em không nhắc đến tôi còn không chú ý, tôi sống 24 năm qua chịu ấm ức chỉ có một lần duy nhất, hình như là bị em coi như công cụ, chịu đựng hơn nửa năm cuối cùng bị em đá, đến công cụ cũng không thích đáng.”
Mặt anh không chút thay đổi liền gật gật đầu: “Hóa ra cái này gọi là ấm ức.”
“…”
Tay Lương Dĩ Toàn bị anh cầm lấy, đành phải dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay anh: “Em đang nói chính sự với anh.”
“Này không phải chính sự?” Biên Tự nhướn mi, “Tôi đang nói trên thế giới này chỉ em làm tôi chịu ấm ức, mẹ em ngoại trừ là mẹ em ra thì không còn quan hệ nào với tôi cả.

Hôm nay tôi có thể không vào, nhưng là vì tôi để ý em, mà em để ý mẹ em, không phải vì tôi để ý mẹ em.”
Anh không thèm để ý, cho nên chuyện này với anh mà nói cũng chỉ là một vấn đề cần giải quyết, chứ không thể lay động cảm xúc của anh.
Lương Dĩ Toàn lắc đầu than thở.
Được, là cô tính toán sai rồi.
Biên Tự hướng tới bên cạnh hất hất cằm: “Được rồi, vào đi.”
Lương Dĩ Toàn sửng sốt: “Không phải cùng nhau trở về sao?”
“Mục đích mẹ em tới Nam Hoài có thể là vì cái gì? Cho dù không chạm mặt ở trong này, bà ấy cũng sẽ đến nội thành tìm em, nơi này có bà ngoại em không phải đỡ hơn chút?”

Lương Dĩ Toàn cũng đoán được vậy, dạo trước cô vừa mới “tuyên chiến” với mẹ, tối hôm qua lại công khai cô với Biên Tự hẹn hò, hôm nay mẹ cũng vì việc này tìm cô.
Tránh được một lúc, không tránh được cả đời.
Lương Dĩ Toàn mấp máy môi: “Nhưng mà là cuối tuần, một mình anh trở về có nhàm chán không…”
“Dân đi làm không cần mù quáng coi là nghề nghiệp tự do, mỗi ngày của tôi đều là chủ nhật, chẳng lẽ về sau em đi làm, tôi đều ở nhà không có việc gì?”
“…” Lại tính sai rồi.
Lương Dĩ Toàn rút bàn tay trong lòng bàn tay anh ra, tháo dây an toàn: “Được rồi, người nghề nghiệp tự do được lắm, là dân đi làm chúng tôi xen vào việc của người khác rồi.”
***
Cùng lúc đó, Tào Quế Trân với Lương Cầm đang cãi nhau ở trong phòng ngủ lầu hai.
“Tiểu Toàn đã trưởng thành rồi, con còn quản con bé đến bao giờ?” Tào Quế Trân ngồi ở bên giường hỏi vào phía phòng tắm.
Lương Cầm vừa cầm khăn lau mặt vừa nói: “Con không muốn không quản con bé, chỉ là con bé đang đi vào vết xe đổ của con.”
“Sao lại đi vào vết xe đổ của con, nào có người mẹ nào nghĩ không tốt cho con gái như vậy, bây giờ Tiểu Toàn rất ưu tú?”
“Lúc con ở tuổi của con bé, không phải cũng đang ở vị trí múa đơn đứng đầu của Bắc Ba sao?” Giọng Lương Cầm run rẩy, “Sau cùng không phải vì sinh con bé mà hủy mất tiền đồ?”
“Lời này của con, sao lại đổ lên người Tiểu Toàn rồi? Kết hôn là chính con muốn, đứa nhỏ cũng là chính con muốn sinh!”
“Đúng, không trách Tiểu Toàn.

Nhiều năm như vậy không phải con luôn tự trách lúc trước mình váng đầu, nhìn lầm người sao? Mà lúc này con gái của con cũng bị váng đầu, con có thể không quản sao?”
“Bây giờ thời thế khác biệt, Tiểu Tự cũng không phải Lâm…”
“Mẹ đừng nhắc tới cái tên họ Lâm kia…” Lương Cầm cướp lời, dừng một lát nói tiếp, “Thời thế khác biệt, nhưng sinh con là một nguy hiểm với bọn con.

Bản thân con là phụ nữ con hiểu rõ, Tiểu Toàn không phải để tâm bình thường với cậu ta.

Bây giờ con không ngăn cản con bé, không lẽ chờ con bé ăn phải khổ cực mới nói lời vô dụng?”
“Con đã hỏi thăm qua rồi, điều kiện gia đình đối phương rất tốt, nhưng người ta là gia đình giàu có sẽ có quan niệm truyền thống, nhà bọn họ có thể chấp nhận một cô con dâu không sinh con sao? Hơn nữa mẹ xem tính cách của Tiểu Toàn đi, nếu kết hôn, chỉ cần họ thể hiện muốn có cháu, con bé hoặc là sẽ hy sinh, hoặc là cho dù không sinh cũng sẽ chịu trách nhiệm, sống ở trong nhà người ta không thể thẳng lưng được.”
Tào Quế Trân lắc đầu: “Theo như lời con nói, không lẽ Tiểu Toàn nên vì múa ba lê mà cả đời không kết hôn không sinh con sao? Các con nhảy đến khoảng ba mươi tuổi, con đường sau đó còn dài mà!”
“Nghệ thuật vốn là cần hy sinh, chuyện sau này thì để sau này hãy nói, dù sao bây giờ không được.”
“Đó cũng là con tự quyết định, đi như thế nào vẫn phải để cho Tiểu Toàn tự mình quyết định.

Con thay con bé chọn lựa, nếu con bé đi không thoải mái, sau này muốn ghi hận con, người mẹ như con có phải lại trở thành có tội không?”
Mặt Lương Cầm lạnh xuống: “Chỉ cần con bé đạt được như ý muốn, ghi hận con thế nào cũng không sao.”
***
Từ chỗ Biên Tự đi xuống, Lương Dĩ Toàn nhìn nhà bà ngoại cách đó không xa hít sâu một hơi, đi vào vừa.
Vừa vào cửa liền thấy phía trước không một bóng người, cô nhìn xung quanh lầu một một vòng, hô lên trên lầu: “Bà ngoại…”
Trong phòng ngủ im ắng, hai phút trước vừa kết thúc cuộc nói chuyện, tiếng gọi kia truyền tới, Lương Cầm nói với Tào Quế Trân một câu “Con đi xuống”, đứng dậy mở cửa phòng ra.
Lương Dĩ Toàn đứng ở đầu cầu thang nhìn thấy Lương Cầm từ phòng ngủ đi ra, cúi mắt xuống: “Mẹ.”

Lương Cầm gật gật đầu đi xuống lầu, đi đến sofa phòng khách ngồi xuống, chỉ phía đối diện: “Ngồi đi.”
Lương Dĩ Toàn đặt túi xuống, đến phía đối diện bà ngồi xuống.
“Mẹ không vòng vo nữa, có chuyện nói thẳng vậy.” Lương Cầm thở ra một hơi, “Chuyện của con với chàng trai kia, hai lần trước mẹ không khuyên bảo được con, hôm nay nói cái gì chắc cũng sẽ có kết quả như vậy.

Cho nên mẹ đồng ý lùi một bước, cho phép con yêu đương với cậu ta…”
Lương Dĩ Toàn ngoài ý muốn sửng sốt, lại rất nhanh nhạy cảm giác Lương Cầm còn có ý ở phía sau.
Quả nhiên, Lương Cầm nói tiếp: “Nhưng mẹ biết quyết định này cũng phải chịu trách nhiệm.

Khả năng hiện tại nói những cái này còn sớm, nhưng mẹ vẫn phải gõ một đòn cảnh báo trước cho con.”
“Tiểu Toàn, tính chất công việc của con có tính quyết định, chỉ cần con còn muốn thăng tiến tiếp, thì không thể sinh con đẻ cái, mất thời gian sinh con tốt nhất, còn có khả năng bởi vì tố chất thân thể giảm xuống, không thích hợp sinh con nữa.

Thời gian con lui xuống còn nhiều năm như vậy, cậu ta với gia đình cậu ta có chấp nhận điểm này không, cho dù chấp nhận, có hoàn toàn không tiếc nuối hay không nói oán hận câu nào không, con nghĩ tới chưa?”
Lương Dĩ Toàn đã thấy xong chuyện rồi.
“Con có thể yêu đương,” Lương Cầm lắc đầu, “Nhưng mẹ cảm thấy đối với chuyện tình của hai người các con đều rất khó có kết quả tốt.”
Một cảm giác quen thuộc hít thở không thông lại ôm lấy trái tim Lương Dĩ Toàn.
Cô cúi đầu nhắm mắt lại, từ từ điều chỉnh hô hấp, một lúc sau lại ngẩng đầu lên một lần nữa: “Mẹ biết không? Từ nhỏ đến lớn nghe mẹ nói chuyện, con thường xuyên cảm giác không thở nổi như bây giờ.”
Vẻ mặt Lương Cầm bị kiềm hãm: “Tiểu Toàn, mẹ là…”
“Mẹ là tốt cho con, con biết.” Lương Dĩ Toàn ngắt lời cô, “Nhưng trên đời này có ai sống đến dám nói một câu, cuộc đời tôi là tốt nhất không?”
Ánh mắt Lương Cầm hơi chớp chớp.
“Lựa chọn chỉ là chia ra tốt với không tốt, bởi vì ai cũng không biết được, con đường mình không chọn là như thế nào.

Chúng ta chỉ có thể biết rõ bản thân mình muốn làm cái gì với không muốn làm cái gì.”
Lương Dĩ Toàn chậm rãi trừng mắt nhìn: “Mẹ, con biết hôm nay mẹ đang lấy lùi làm tiến, muốn con chủ động chia tay Biên Tự, nhưng con sẽ không.

Anh ấy là người cho dù con có không nhìn thấy tương lai, cũng muốn nắm chắc lập tức ở bên cạnh anh ấy.

Con không xác định tương lai có phải sẽ xảy ra mâu thuẫn như mẹ lo lắng không, nhưng con cực kì xác định, con tin tưởng anh ấy.”
***
Lại qua một lần tan rã trong không vui, Tào Quế Trân xuống lầu làm người hòa giải.
Lương Cầm ở trước mặt Tào Quế Trân không nói gì nữa, Lương Dĩ Toàn cũng không muốn bà ngoại thêm nhiều phiền não, hai mẹ con lại khôi phục bộ dáng coi như không có việc gì, phụ giúp dọn nhà ở cùng Tào Quế Trân một ngày.
Đến lúc chạng vạng màn đêm buông xuống, Lương Cầm nói phải đi tới sân bay.
Lương Dĩ Toàn tiễn mẹ đến đình viện, đợi tới lúc rời đi, thấy Lương Cầm như vẫn muốn nói gì đó, cô cướp lời mở miệng trước: “Mẹ, đoàn của con gần đây đang chọn một diễn viên chính cho vở kịch mới, con ở trong danh sách, sẽ thể hiện thật tốt.”
Đề tài bị ngăn lại, Lương Cầm mệt mỏi gật gật đầu: “Mẹ nghe nói lần vừa rồi con không tham gia vào đoàn?”
Vẻ mặt Lương Dĩ Toàn có chút mất tự nhiên.
Cô còn chưa nói cho Lương Cầm biết trước đó mình bị viêm gân chân nên bỏ qua cơ hội biểu diễn.

“Mẹ nói từ lúc bắt đầu diễn một tháng trước sao? Lúc ấy con theo lưu diễn Châu Âu, không tham gia chọn vai.” Lương Dĩ Toàn tìm cớ, “Bây giờ chọn cũng là vở kịch lớn, chỉ là thời gian muộn hơn mấy tháng.”
“Biết rồi, vậy lần này tranh thủ đi, mau về đi.”
Lương Cầm khoát tay với Lương Dĩ Toàn, xoay người đi ra ngoài, đi ra tới đầu phố, bỗng nhiên chú ý tới một chiếc xe thể theo màu bạc sáng đèn dừng ở ven đường.
Chờ bà đi qua, người ở phía ghế tay lái đi xuống.
Dáng người quen thuộc của người kia làm cho Lương Cầm dừng ngay tại chỗ.
Lương Cầm quay đầu nhìn lại, phát hiện chỗ này đã không nhìn thấy ở trong nhà, nghi ngờ nhíu mày với người đàn ông cách đó không xa.
“Cháu không đợi em ấy, cháu đang đợi cô.” Một tay Biên Tự cài lại cúc áo khoác tây trang bên ngoài, giẫm giày da bước tới phía trước.
Lương Cầm ôm lấy cánh tay: “Cậu Biên là tới nói chuyện kết quả cho tôi biết?”
“Đúng.”
“…” Lương Cầm quay đầu đi cười, “Nếu cậu tới tuyên chiến, vậy thì không cần, hôm nay tôi đã nghe đủ rồi.”
“Cháu nói mấy lời cô chưa từng nghe qua thôi.” Biên Tự cười cười.
Lương Cầm quay mặt nhìn anh.
Biên Tự nghiêm mặt lại: “Thứ nhất, cháu chưa bao giờ là người thích quy tắc, cũng không biết ai quy định cả đời người phải kết hôn sinh con mới là viên mãn.

Với cháu mà nói, ở cùng người phụ nữ của cháu chính là viên mãn, chỉ cần cô ấy cảm thấy không cần, hoặc là cô ấy khó xử, ví như có người ngăn cản, đừng nói con cháu không cần, không kết hôn cháu cũng không sao cả.”
Lương Cầm hơi khựng lại.
Biên Tự hạ tay xuống: “Thứ hai, làm nghệ thuật gia, lúc có người khuyên cháu đừng vì công việc mà không cần tính mạng cháu chưa từng nghe qua, cho nên cháu cũng không có khả năng ngăn cản cô ấy hiến thân cho ba lê.

Cháu hiểu được cũng ủng hộ sự nghiệp của cô ấy, người nhà cháu cũng nhất trí theo quan điểm của cháu về mặt này, giống như cô không thể thay đổi ý chí của cháu với con gái cô, bọn họ cũng không thể thay đổi cháu.”
Lương Cầm từ từ hạ cánh tay xuống.
“Thứ ba, cháu đoán có lẽ cô là vì chuyện bản thân đã trải qua, mới thận trọng trong chuyện kén vợ kén chồng cho con gái mình.

Cháu không biết có phải cô có muốn nhìn con gái cô sống tốt hay không, chỉ nghĩ tới thấy cô ấy sống tốt, sẽ nghĩ vì sao năm đó mình bất hạnh như vậy.

Nếu là như thế, cô làm mẹ đã quá thấp kém rồi.”
Cánh tay Lương Cầm thả xuống bên cạnh người đã run lên.
“Nếu không phải vậy, thì cô là hy vọng cô ấy sống tốt,” Biên Tự giật giật khóe miệng, “Xin cô yên tâm, cháu sẽ khiến cho con gái cô may mắn hơn cô.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi