CƯNG CHIỀU MỖI EM



“Cậu chắc chưa?” Dấu hôn ở đây mờ ám hơn nằm trên xương quai xanh nhiều đấy.

“Không chắc, không chắc ạ. Thôi cứ che nó lại đi.” Lê Nhật Linh vội xua tay.

Lâm Quân nghiêng cười cắn vành tai cô, khẽ đe dọa: “Em có thể che cái này, nhưng lên xe tôi có thể tìm chỗ khác in thêm vài dấu.”

Lê Nhật Linh cứng đờ: “Thôi đừng che, không cần phải che nữa đâu.

Chúng ta đến bữa tiệc thôi, đến muộn không hay lắm.”

Hôm nay tên này có gì đó sai sai, cô cúi đầu trước cho lành vậy.


Lâm Quân nhìn cô chăm chú, Lê Nhật Linh vội kéo anh ra ngoài. Nhỡ đâu não anh lại chập mạch làm gì đó kì quái thì toi.

Cúi xuống nhìn tay nhỏ trắng trẻo đang kéo lấy tay mình, chính Lâm Quân cũng không biết mình đang khóe.

miệng anh đang cong lên.

Hà Vi Nhiên bất đắc dĩ cười nhìn hai người kéo nhau đi xa.

Em trai cô chơi thân với Lâm Quân từ tấm bé nên Hà Vi Nhiên xem Lâm Quân như em ruột. Chị có nghe người ta nói về hôn nhân có tiếng không có miếng của Lâm Quân, em trai có nói thằng bé này không thích Lê Nhật Linh, thậm chí là ghét cay ghét đắng.

Nhưng hôm nay chị thấy điều đó chưa chắc đã đúng.

Người ta còn đồn thổi rằng Lê Nhật Linh là một người mưu mô xảo trá nhưng chị nghĩ cô bé hiền lành ấy chỉ không giỏi giải thích cho bản thân mình thôi.

Suy đi tính lại thì tin đồn vẫn là thứ hại người.

Nhìn xem, hai đứa đứng bên nhau xứng đôi vừa lứa như thần tiên thế này cơ mà.

Không biết xui xẻo tìm đến Lâm Quân hay Lê Nhật Linh, hai người đi rất sớm nhưng chẳng may gặp phải kẹt xe. Không hề bất ngờ tí nào, cả hai đến nơi thì đã muộn.

Nhưng ai dám đứng ra trách móc Lâm Quân? Anh là tổng giám đốc tập đoàn Lâm Thị, anh chịu đến là nề tình người ta lắm rồi.


Bữa tiệc nhà họ Diệp.

Các quý ông tiếng tăm trong giới nhấp rượu bàn chuyện hợp tác làm ăn, các quý bà và con gái họ thì tụm năm tụm ba tán gẫu. Mỗi một người đều có các mối quan hệ riêng, rất nhiều mối quan hệ nhỏ tạo thành vòng tròn to lớn.

Đây là bữa tiệc người nhà họ Diệp tổ chức để giới thiệu đứa con ngoài giá thú vừa được tìm thấy với tất cả mọi người.

Trên sô pha khu nghỉ ngơi, Lưu Ly cầm ly rượu ngồi tán gẫu với mấy cô gái nhà mặt phố bố làm to.

Cố Thiên hồn nhiên hỏi: “Chị Lưu Ly, bữa chị nói hôm nay sẽ mặc chiếc váy của nhà thiết kế W đến đây mà?”

“Gần đây hơi tăng cân, mặc lên không đẹp nên thôi đừng làm xấu chiếc váy.” Lưu Ly khó chịu nhưng vẫn cố giữ nụ cười giả dối.

Cô ta siết chặt ly rượu, lặng lẽ quan sát người vừa lên tiếng. Đó là Cố Thiên, con gái nhà họ Cố, tôi nhớ cô rồi.

“Thế thì tiếc quá, em còn tưởng hôm nay sẽ được ngắm cho đã ghiền cơ.” Cô gái khác cũng tiếc nuối nói.

Lưu Ly nói dối không chớp mắt: “Chẳng sao cả, đằng nào chiếc váy cũng nằm trong tủ tôi nên thích mặc lúc nào cũng được. Vả lại gần đây hàng giả cũng tràn lan ấy mà, đằng nào cũng sẽ có người mặc một chiếc hàng nhái cao cấp ra đường thôi. Đến lúc đó các cô có thể tha hồ ngắm kiều dáng của chiếc váy.”

Lưu Ly muốn có chiếc váy của nhà thiết kế W từ rất lâu rồi.

Không chỉ vì ý nghĩa tình yêu đẹp đằng sau chiếc váy, mà còn vì mặc nó thể hiện được thân phận và địa vị của cô.

Lưu Ly từng vòi vĩnh Lâm Quân rằng ngoài nó ra cô ta không cần thêm gì khác, những tưởng anh sẽ lấy chiếc váy đó từ tay Hà Vi Nhiên tặng cô ta trong ngày sinh nhật. Nào ngờ Lâm Quân lại vờ không nghe thấy, hoàn toàn không định giúp cô ta.


Sau đó cô ta lại kéo Hà Dĩ Phong đến ‘Hình Thượng’, dặn bên đó giữ lại †a sôi máu thì sao.

Hai người đứng trong phòng trang điểm rất lâu.

Khi ra ngoài, Hà Vi Nhiên đang đứng ngay cửa. Chị khẽ nhìn lướt sang Lê Nhật Linh, trông thấy cánh môi hồng sưng đỏ và vết hôn ở khe ngực to tròn thì bực tức nhìn Lâm Quân: “Chị vừa mới che cho con bé xong thì cậu lại phá rồi.”

Hà Vi Nhiên định che vết hôn mới đó đi nhưng Lâm Quân đã ngăn lại.

“Vết này không cần che lại đâu.”

Lưu Ly mặc nó cho bọn em ngắm với nha.

“Đúng đó, đúng đó.” Mọi người lên tiếng, chẳng ai nghi ngờ lời nói dối của cô ta.

Nhưng chưa dứt miệng thì Cố Thiên đã chỉ ra cửa, giật mình thốt lên: “Trời ạ, mọi người mau nhìn kìa!”




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi