Khương Trung dường như rất căm phẫn Khương Đình, chẳng có chút gì lưu luyến về cái chết của ông ta dưới tay Lục Khải Ưng, chắc chắn đó cũng chính là điều anh ta muốn nhưng chưa làm được.
Để đến bây giờ muốn đòi lại vị trí cao nhất của Khương Thúy từ tay anh, Khương Trung từ lâu đã chuẩn bị hết tất cả, dùng bí ẩn của cái viễn cảnh năm xưa ra đe doạ anh.
Nhưng anh ta lại phải mang cảm giác bị anh lấn át, phải dè chừng từng giây phút vì vợ con anh ta đang không được an toàn.
Khương Trung dù đã rất muốn giao ra bí mật đó, nhưng ngàn năm mới có một lần được nắm thóp anh như lúc này, anh ta phải chơi cho đã.
“Chẳng phải bấy lâu nay mày luôn trả thù người ngoài hay sao? Nhưng tao lại thắc mắc, tại sao mày không nên xem lại cái họ Lục mà mày đang mang, có xứng đáng hay không?”
Lúc ấy, thực sự trong đáy mắt Lục Khải Ưng đã thoắt hiện lên sự kinh hãi.
Đúng, là anh chưa bao giờ động đến nhà họ Lục dù chỉ một lần, kể từ khi ba mẹ anh chết, anh đã chưa từng quay lại nơi đó một lần nào.
Nhưng làm sao có thể, lão gia chắc chắn không nỡ làm hại đến con trai cả của mình, lão chỉ không thích người con dâu là mẹ anh.
- Đừng được đà mà dắt mũi tao, trong vòng năm phút đồng hồ nữa, nếu mày còn chưa muốn nói ra hết…tao dám chắc vợ con mày và kể ra nơi mày đang đứng, lập tức bị vùi trong cát bụi…!
Từng lời nói lạnh thấu xương, Khương Trung đã có phần bị đè bẹp.
Anh ta biết trong não Lục Khải Ưng có máu điên, lúc này còn muốn đem vợ con anh ta ra đặt cược, thì rõ tường tận chính là anh muốn đáp án cuối cùng.
“Tao đã nói rồi, chỉ cần mày giao lại quyền thừa kế Khương Thúy cho tao, tao sẽ cho mày biết không thiếu một thứ gì cả mà…?”
- Nói!
Khương Trung cười khẩy, nhưng chẳng cảm thấy vui sướng gì, “Mày còn nhớ phát súng đó suýt chút lấy đi mạng sống của mày chứ, chính là Ôn Tào đã gây ra, ông ta căm ghét ba mày, muốn tiêu diệt đứa cháu đích tôn là mày.
Còn Khương Đình đã gián tiếp lừa ba mẹ mày đến đó, tạo dựng cuộc trao đổi giả ở Tam Giác Vàng, chủ yếu là để Ôn Tào ra tay giết ch.ết cả gia đình của mày…!”
“Còn vì sao Ôn Tào có thể nhẫn tâm như vậy, là vì gã ta muốn trả thù cho vợ của gã, chính là cô ruột của mày.
Bởi vì Lục lão gia trọng nam khinh nữ mà đề bạc ba của mày, sau khi gả cô của mày đi lại chẳng quan tâm gì tới, còn ba mày sau thời gian lưu lạc bên ngoài lại mang về cho ông ta đứa cháu trai, thì kể từ lúc đó chỗ đứng của Lục Lan trong nhà cũng dần biết mất.”
“Mày cũng thật vô phúc mà, đường đường là cháu trai nhà họ Lục lại không được nhận tổ quy tông, để cho thằng con nít ranh là Ôn Duẫn thừa hưởng tất cả!”
Lục Khải Ưng chậm chạp nhắm mắt lại, trái tim anh đau đớn co bóp từng hồi.
Mỗi một mạch máu trong cơ thể đều đập mạnh lên dữ dội, anh hung hãn bước tới phía trước nắm lấy con dao găm trên hồng tâm, đâm một nhát lên đùi trái của mình, máu tanh lập tức phún ra không ngừng.
Anh không cảm thấy đau đớn một lực rút mạnh con dao ra, cắm lên bàn.
Trong cuộc rượt đuổi thù hận này, anh thực giống một thằng ngu, chuyện mình không hề biết ngược lại một người ngoài như Khương Trung lại nắm rõ tất cả.
Mẹ kiếp, anh đã tin tưởng Lục Lan thế nào, bây giờ lại thành ra như vậy.
- Vậy tại sao Khương Đình lại chấp nhận đưa tao rời đi?
Rời đi, chỉ là rời khỏi trận tẩm máu đó, ông ta đã quăng anh lại ở bìa rừng, một mình trốn thoát.
“Phải thừa nhận một điều là, Khương Đình có nhân tính hơn Ôn Tào một chút.
Cho đến bây giờ Ôn Tào vẫn chưa hề biết là mày vẫn còn sống!”
Khương Trung nói đến đó, Lục Khải Ưng đã đập nát điện thoại, từng mảnh vụn nằm lăn lóc dưới bàn chân anh, hoà cùng với vũng máu đỏ thẫm rợn người.
Ôn Tào, không ngờ lại là cái tên này.
Năm đó anh ba, bốn tuổi, được ba dẫn về nhà họ Lục một lần, đến dáng vẻ ông ta thế nào anh còn không để tâm.
Thế mà nào ngờ, con người đó lại ra tay giết ch.ết cả gia đình của anh.
Anh còn nhớ, ba anh từng kể tốt về người em rể này đến mức nào, tận tâm tận hiếu với Lục lão gia ra sao.
Tròng mắt của anh nổi đầy tơ máu, không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp trắng đen ngang tầm mắt mình, nằm lọt thỏm trong ngăn tủ.
Bàn tay anh đã ướt đẫm máu của bản thân, run rẩy cầm tấm ảnh lên, nâng niu trong lòng bàn tay từng chút một.
Bỗng tấm ảnh tuột xuống, rơi nằm lên máu của anh, Lục Khải Ưng như hoá điên lập tức quỳ xuống, hai tay không còn giữ được bình tĩnh ôm tấm ảnh ướt nhoà vào lòng.
Anh thu gối lại, lưng cong như con tôm tựa ra phía sau.
Từ khoé mắt anh có dòng nước ấm nóng mặn chát chảy xuống, đau đớn không thể nói thành lời.
Đến lúc A Tống đi vào, đầu anh đã gục xuống giữa hai đầu gối.
Tưởng chừng như đã không còn hơi thở, tấm ảnh kia đã bị anh vô thức vò nát trong lòng bàn tay.
Như thoả thuận, Lục Khải Ưng lệnh cho A Tống đem bản thừa kế đến cho Khương Trung, để nhận lại con USB ghi lại mọi lời thú nhận của Khương Đình.
Vợ con Khương Trung cũng được trả về an toàn, không mất một cọng lông nào.
Quả thật, Khương Trung là đàn ông, nhưng lại mủi lòng trước quá khứ của Lục Khải Ưng, cảm giác bị người nhà phản bội, gia đình li tán, anh ta chẳng thể hiểu, mấy năm nay Lục Khải Ưng đã trải qua thế nào.
Anh ta cũng cảm thấy việc làm gián tiếp hại chết người của Khương Đình, ba nuôi của mình là không thể dung thứ, cũng đã phải trả giá bằng mạng sống, coi như Khương Đình lấy mạng đền tội.
____
Gần bảy giờ sáng, Uyên Ninh vừa chạy bộ bên ngoài về, tắm rửa thay quần áo xong thì cô có nhìn qua điện thoại một lần, vẫn là yên ắng đến tẻ nhạt, không có lấy nổi một thông báo nào.
Kể từ cuộc gọi giữa trưa hôm qua từ Lục Khải Ưng đến bây giờ cũng đã hơn 20 tiếng, anh rốt cuộc đã thế nào rồi chứ?
Cô thiết nghĩ mình chút nữa nên ghé qua Ưng Ngụ Trạch tìm Mabi hỏi chuyện, dẫu sao cậu ta cũng là tay chân của Lục Khải Ưng.
Xe lái đến trung tâm thành phố, Uyên Ninh cho xe dừng lại trước toà nhà đối diện, cô đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi lái thẳng vào gara.
Không ngờ rằng Ôn Duẫn đã đến trước, từ lâu đã đứng tựa bên ngoài cửa xe, chờ cô đến.
Anh ta đọc chăm chú gì đó trong điện thoại, bỗng trực giác cho thấy chiếc xe tiếp theo đi vào chính là cô liền ngẩn đầu lên.
Anh ta có đôi mắt một mí, sống mũi cao, nước đã ngâm đen vì tính chất công việc, là một viên cảnh sát nên anh ta ăn bận lúc nào cũng rất tươm tất, nhưng rất đơn giản.
Quả đúng như trực giác của Ôn Duẫn, Uyên Ninh từ chiếc xe đó bước xuống.
Anh ta thoáng ngơ ngẩn vài giây, thực công nhận một điều, dáng vẻ đó của cô chưa lúc nào không đánh động tâm trí anh ta cả.
Cô đóng cửa xe, vừa muốn ngẩn mặt lên liền nhận được điện thoại, là một dãy số không quen biết, vì để đỡ mất thời gian cô liền nghe máy.
- Tôi đang bên ngoài có việc, lát nữa xong xuôi liền ghé đón cậu.
Thì ra là Mabi, cậu ta nói ở Ưng Ngụ Trạch quá nhàm chán, đi cũng đã đi hết một vòng, chân cũng mỏi nhừ mà chẳng có gì thú vị, nên muốn cô sớm sớm dẫn cậu ta đến chỗ của cô.
Cô cười nhạt rồi tắt máy, trong tầm mắt nhìn thấy một đôi giày thể thao trắng sạch sẽ xuất hiện, cô liền lần theo đó ngước nhìn lên.
- Anh đến rồi à?
- Ừm, Tiểu Ninh lại cao hơn rồi này!
- Ấy đừng xoa đầu em!
Ôn Duẫn như người anh trai yêu thương em gái, nở nụ cười vui vẻ mà xoa nhẹ tóc cô, cảm giác rất mềm mại.
Nói thật thì mấy năm nay không liên lạc với nhau, bấy nhiêu hảo cảm trước đó cô dành cho Ôn Duẫn cũng đã vơi bớt đi không ít, những hành động thân mật như vậy, tốt nhất nên hạn chế lại thì hơn.
- Đi thôi, chúng ta đi ăn gì đó.
Anh ta nhẹ nhàng nói rồi đều bước đi trước, cả hai cùng bước vào thang máy, ấn số tầng rồi cô mới quay sang hỏi.
- Anh đến Bắc Kinh tiếp nhận công việc gì vậy?
Nụ cười nhạt trên môi Ôn Duẫn thoáng đơ lại, nhưng cũng lập tức khôi phục vẻ bình thường mà nhìn thẳng vào cô.
- Điều tra án ở Cục Cảnh Sát, anh công tác ở đây cũng xấp xỉ gần ba năm rồi.
Điều tra án sao? Ánh mắt Uyên Ninh dừng trên mặt anh mà à một tiếng, chẳng biết vì sao lại có linh cảm chẳng lành.
- Cô Ôn chú Ôn vẫn khoẻ chứ, dù sao cũng rất lâu không gặp.
- Họ rất khoẻ, lâu lâu cứ nhắc về em, còn than thở chẳng biết hiện tại em sống thế nào, có tốt hay không!
- Có thời gian về nhà cho em gửi lời hỏi thăm hai người họ.
Năm đó em đi lại chẳng có cơ hội nói lời tạm biệt, họ chắc có lẽ đã rất giận em.
Ôn Duẫn nhu hoà nhìn cô, môi khẽ động, anh gật đầu.
Đúng lúc thang máy dừng lại, tầng này là một nhà hàng dạng trung, khá phù hợp với những buổi gặp mặt thế này, không gian cũng rất thoáng đãng.
Uyên Ninh buổi sáng có lót dạ chút đồ, bây giờ không cảm thấy đói lắm nên chỉ gọi một cái bánh sandwich và ly nước chanh.
Cả hai tiếp tục ôn lại số chuyện thuở đó, Ôn Duẫn có nhắc qua về mấy lần anh ta dẫn cô đi trốn vì bị ông chủ ngược đãi, ba mẹ của anh ta còn cố tình đem cô về nhà cho ăn cơm.
Không nhắc thì thôi, nhưng nhắc đến khiến cô cảm thấy lúc đó mình thực may mắn mới gặp được một gia đình tốt như gia đình của Ôn Duẫn.
Cô mỉm cười gật đầu, nói tới nói lui cũng được nửa giờ.
Lúc này Ôn Duẫn mới có vẻ muốn hỏi han cô gì đó.
- Em làm việc ở đó không gặp trở ngại gì chứ?
- Không có đâu, chị chủ đối với em đặc biệt tốt, anh đừng lo.
- Vậy thì anh cũng yên tâm, lúc trước là không biết em ở chỗ đó, bây giờ biết rồi thì sau này có thời gian anh sẽ đến tìm em, tiện không?
Uyên Ninh mím môi, hơi nhướng mày nhấp ngụm nước chanh, cô cảm thấy khá tẻ nhạt, không ngon bằng rượu, liền đặt xuống.
Khẳng khái mà đáp lại anh ta rằng có thể..