CUỘC DÂY DƯA KHÔNG LƯỜNG TRƯỚC!


Đường phố Dublin nhộn nhịp với những khu nhà được mệnh danh là thiên đường của mua sắm.
Khi đến đây, người ta chắc chắn sẽ không bỏ qua các món đồ thủ công do chính người Ireland làm ra vô cùng kì công, bên cạnh đó cũng có không thiếu những mặt hàng mua bán đắt khách nơi đây như pha lê Waterford nổi tiếng.
Lục Khải Ưng và Uyên Ninh ở khách sạn thay quần áo, chỉnh chan tươm tất rồi cả hai tay trong tay đi bộ tới khu phố Grafton.
Dọc đường, dưới hàng cây xanh của vỉa hè, cây cối nơi đây quanh năm tươi tốt, cũng khiến bầu không khí dễ chịu, thoáng mát hơn.

Uyên Ninh bỗng dưng dừng lại, cô thả lỏng ngẩn mặt thật cao, dang rộng hai tay hít vào một hơi thật sâu tận hưởng khoảnh khắc rất lâu cô mới có lại được này.
Anh cũng không bước tiếp, ủ bàn tay trong túi áo để lát nữa sưởi ấm cho cô.

Đã không biết bao lâu rồi anh có dịp thả lỏng thư giãn như lúc này, cũng chưa từng nghĩ tới bên cạnh sẽ có một cô nương nhỏ tự nguyện đồng hành cùng mình, anh chẳng dám khẳng định mình có thể cho cô được gì, nhưng nếu cô cần, cho dù đó là sao trời, thì anh cũng rất vui vẻ đi hái xuống cho cô chơi.
Hưởng thụ cảm giác thoải mái dưới bóng râm mát mẻ một hồi, Uyên Ninh tự giác luồn tay vào túi áo khoác nắm lấy tay của anh rồi thông thả đi tiếp tới con đường phía trước.

Đến nơi,
Bóng dáng của anh và cô dần dần hoà lẫn vào dòng người tản bộ trong con phố, trước mắt cô chính là khung cảnh vừa tấp nập lại vừa mới mẻ, mọi cửa hàng ở nơi này đều có riêng cho nó một cái tên đặc biệt riêng, con người ra ra vào vào không ngớt, hầu như đa phần đều là khách du lịch, họ thích thú ghé thăm từng chỗ một.
Uyên Ninh muốn Lục Khải Ưng mua kem, chính là loại được để vào ly rồi trang trí bánh ngọt và kẹo que, dùng ở ngay lề đường, mấy chỗ ngắt quãng là bàn ghế đơn giản phơi dưới nắng.
Anh nói: - Không đi tham quan một chút sao, đến cuối cùng ăn cũng không muộn.
Vả lại điều đáng nhắc nhở là cô còn chưa ăn bữa ăn chính, nếu dùng kem lạnh vào buổi sáng sẽ không tốt cho dạ dày.

Uyên Ninh cũng biết vậy, nhưng dạo này cô cứ thèm ngọt bất chợt như thế, thực sự không kìm nén được khi nhìn thấy chúng.
Nhưng một khi Lục Khải Ưng không đồng ý, thì cô chỉ còn cách ngoan ngoãn vâng lời mà thôi.
Anh dường như rất quen thuộc dắt cô đi, chậm rãi trong dòng người lạ lẫm.
Uyên Ninh không biết anh đã từng tới hay chưa, bởi vì cô cảm thấy anh rất thành thục khi ở đây, mọi con đường, mọi khu phố, thậm chí là những nơi bọn cô sẽ tới anh đều đã nhắc qua rất thuận miệng.

Nhân lúc vừa tham quan, cô đẩy nhẹ tay anh đang nắm.
- Anh đã từng tới đây bao giờ chưa?
Lục Khải Ưng bước nhanh hơn cô một bước, anh chỉ mãi nhìn về phía trước lại còn im lặng, cô phía sau thì thấy mỗi cái bờ vai rộng rãi quen thuộc, nhanh nhảo tăng tốc sánh ngang với anh, thậm chí có xu hướng chắn đường anh luôn.
Cái đầu của cô cứ lắc qua lắc lại trước mặt Lục Khải Ưng, đến cùng anh cũng không giả bộ nổi nữa mỉm cười liếc sang, cô nhóc tung tăng đối mặt với anh, chân thì đi lui về sau không sợ té.
- Nhìn đường, một lát nữa té xuống đường anh không dỗ em đâu đấy.
- Do anh không trả lời em mà!
- Muốn anh nói gì đây?
Có vẻ anh không vui, Uyên Ninh vội cười ngọt ngào rồi xoay người đi đúng tư thế đàng hoàng.
Một lúc sau, trên tay Lục Khải Ưng xuất hiện thêm một túi đồ, là hai cái áo len Aran cùng màu, do vừa rồi anh không trả lời Uyên Ninh câu hỏi đơn giản kia, nên khi cô vừa muốn mua anh liền đáp ứng ngay.


Loại áo này ở đây cũng như là xuất xứ của chúng, giá thành không đắt.
Gần giữa khu phố, hai bên lề đường là cửa hàng trang sức và pha lê Waterford.
Uyên Ninh nhiệt tình vào ngắm nghía, lựa chọn ra mấy mẫu.
Cô kéo kéo cổ tay áo của Lục Khải Ưng: - Anh xem này, trang sức ở đây độc lạ thật nhỉ!
- Chúng đều là trang sức Celtic, ở đây rất có giá trị, tất nhiên sẽ khác với những loại trang sức khác.
Bên cạnh cửa hàng trang sức chính là cửa hàng pha lê Waterford nổi tiếng của Ireland.

Màu sắc lộng lẫy và kiêu sa, được thợ điêu khắc thành những hình thù đẹp mắt, đúc thành viên để làm nhẫn đeo tay, hay là dây chuyền pha lê.
Lựa chọn giữa hai thứ, cuối cùng Uyên Ninh nhìn trúng một chiếc vòng cổ đính một hạt pha lê màu tím ở chính giữa những viên ngọt trai nhỏ nối liền nhau.
Hạt pha lê màu tím nổi bật hơn hẳn khi kết hợp nó với ngọc trai màu trắng ngà.
Lục Khải Ưng để cô và nhân viên tự xử lý cho nhau, anh đi thanh toán.


Trở ra lại thấy cô không đeo mà bỏ vào hộp xách tòn ten trên tay, anh nhíu mày nhanh chóng đi qua, vừa lúc cô trùng hợp quay đầu lại tìm anh.
Uyên Ninh cười, còn anh hỏi: - Sao không đeo vào, ở đây không có cướp giật đâu em.
Cô chỉ đơn giản bảo: - Đâu phải em sợ bị cướp, chỉ là em muốn khi về khách sạn anh đeo cho em cơ!
Quả thật anh không nghĩ tới, thấy cô thích vậy tưởng là cô không ngần ngại mà đeo ngay lập tức, thực không ngờ còn chờ anh đeo cho, Lục Khải Ưng híp mắt đánh yêu cô một cái, nghịch ngợm!
- Đói rồi, đi ăn gì đó đi!
Trên máy bay Lục Khải Ưng đã đặt trước nhà hàng, cũng như mấy dịch vụ có thể phát sinh ở nơi này.

Nên lúc anh dẫn cô tới thức ăn cũng vừa được chuẩn bị xong dọn lên, đủ để cô lấp đầy bụng sẵn sàng du lịch hết ngày hôm nay.
Như đã hứa, Lục Khải Ưng sau khi ăn xong liền đưa cô quay lại chỗ khi nãy mua kem, nán thêm ở chỗ này một chút chờ cô chén hết hai ly kem vị dâu ngọt ngào.
Cô muốn mua thêm đêm về khách sạn ăn nhưng anh không cho, hai ly đã là quá đủ rồi, ăn nhiều lạnh bụng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi