CƯỜI TA QUÁ ĐA TÌNH


Lâm Phương Châu biết, nàng biết chứ!
Những kẻ đọc sách ấy dần không chịu rảnh rỗi mà bắt đầu viết về nàng, nói nàng cũng không tốt cái này rồi không tốt cái kia, triều thần cũng kín đáo phê bình nàng, còn đặc biệt viết tấu chương, nói nàng làm mất quốc thể* này nọ, tóm lại nói một câu: Lâm Phương Châu nàng không đủ tư cách làm một hoàng hậu.
(*: thể diện của quốc gia)
Lúc nàng đang mang thai chờ sinh thì cũng không ai dám nói gì, chắc là thông cảm cho một nữ tử mang thai cũng không dễ dàng.

Chờ đến khi nàng đã làm mẹ, có một lần nhàm chán nên giả nam trang xuất cung chơi —— không phải chỉ ra ngoài chơi một lần thôi sao, không có làm hại gì thiên hạ mà đã có người không hài lòng rồi!
Vân Vi Minh giấu tấu chương đi, không cho nàng biết.

Nhưng thế gian không có bức tường nào không lọt gió, nói chung là rồi nàng cũng biết.
“Những người này quản rộng thật đấy.” Lâm Phương Châu có chút không nhịn được, thở phì phò nói với Vân Vi Minh.
“Đúng vậy, ” Vân Vi Minh cũng không ngớt lời mà phối hợp, “Chuyện nhà của chúng ta, không tới phiên bọn họ chỉ trỏ —— không bằng tự quản tốt nhà mình đi! Thê thiếp nhà mình ở hậu trạch đấu đá nhau đến mắt đen như gà mà cũng có mặt mũi nói với ta.


“Nạp tiểu thiếp không tốt như thế đấy, cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào nữa.”
“Đúng vậy! Nàng xem ta chưa bao giờ tuyển phi này.


Đúng là có rất nhiều người khuyên Vân Vi Minh tuyển phi, hình như cả thiên hạ đều rất quan tâm đến hậu cung hoàng đế bệ hạ có đông hay không.

Vân Vi Minh coi lời nói của bọn họ như nói láo, cứ nhịn mùi hôi thối là được rồi, không cần để ở trong lòng.
Hơn nữa, câu nói “dám quyến rũ quan gia thì sẽ bị đánh chết” không biết tại sao lại bị truyền ra ngoài.

Những tiểu cung nữ trong hậu cung vốn cực kì kính sợ quan gia và thánh nhân, sau khi nghe được lời này thì đều sợ muốn chết, cật lực tránh xuất hiện trước mặt quan gia.

Cho dù xuất hiện cũng là theo khuôn phép nhưng đầu cũng không dám ngẩng lên một chút.

Nhỡ bị quan gia coi trọng, thánh nhân muốn đánh chết các nàng thì làm sao bây giờ? Làm sao quan gia có thể vì một tiểu cung nữ thân phận thấp kém mà ầm ĩ với chính thê của mình rồi không vui?
Cho nên, Lâm Phương Châu ở hậu cung sống rất yên bình, không ai dám làm cho nàng không thoải mái.
Tuy Tiểu Nguyên Bảo nói Lâm Phương Châu không cần quan tâm đến những lời mắng chửi kia, coi như chó sủa là được rồi, nhưng Lâm Phương Châu vẫn có chút để ý.

Nàng vốn sợ hãi khi ở lại chỗ như thế này, bây giờ lại có người nói trúng tâm sự của nàng.
Hơn nữa, Tiểu Nguyên Bảo luôn bị người ta nói là cưới một thê tử không đủ tư cách, cũng không tốt lắm nhỉ…
Vì vậy mà Lâm Phương Châu đã đưa ra một quyết định quan trọng: nàng muốn thay đổi bản thân và trở thành một hoàng hậu tốt.
Công dung ngôn hạnh, cầm kỳ thi họa,… đều cần sửa đổi quá nhiều.

Đầu tiên, giảm mục tiêu thành biết chữ đã…
Vân Vi Minh vừa nghe nói Lâm Phương Châu muốn học viết chữ thì nói: “Để ta dạy nàng đi.


“Không cần, mỗi ngày chàng đều bận rộn như vậy, tùy tiện mời một tiên sinh về dạy cho ta là được rồi.”
“Ta tự mình dạy nàng.”
Thấy hắn kiên trì như vậy, Lâm Phương Châu cũng thấy hơi lạ, hỏi: “Vì sao chàng nhất định phải tự mình dạy ta vậy? ”
“Tiên sinh mà dạy cho nàng thì cả thiên hạ đều sẽ biết nàng chỉ biết một chữ thối.”
“Chàng ghét bỏ ta ư?!” Gần đây Lâm Phương Châu hơi nhạy cảm, hàng phòng ngự có chút yếu ớt.
“Không phải, ta sợ đến lúc đó nàng sẽ không chịu nổi.” Vân Vi Minh dịu dàng trấn an nàng, “Nàng yên tâm, học chữ rất đơn giản, với sự thông minh tài trí của nàng thì không cần đến một năm là đã học được rồi.”
Vẻ mặt của hắn rất kiên định, lập tức lây nhiễm cho nàng nữa.

Lâm Phương Châu gật gật đầu: “Ừ! ”
Nàng nào biết được, vốn dĩ Vân Vi Minh kiên định tự tin như vậy là bởi vì hắn cảm giác, với tính cách của Lâm Phương Châu thì sẽ không kiên trì nổi mấy ngày… Cho nên việc này chắc là rất dễ ứng phó.
……
Vân Vi Minh nói, tham nhiều thì nhai không nát.

Cho nên mỗi ngày hắn chỉ dạy cho Lâm Phương Châu năm chữ, một ngày cũng đủ để nàng đọc thuộc lòng năm chữ này, luyện tập nhiều lần, viết thành thục thì tự nhiên sẽ nhớ kỹ.

Trước tiên chỉ dạy những chữ đơn giản dễ viết, Lâm Phương Châu cũng rất dễ tiếp thu, ngay từ đầu lại tương đối nhiệt tình nên học rất nhanh, Tiểu Nguyên Bảo liên tục khen ngợi nàng, còn cho nàng rất nhiều phần thưởng để khuyến khích.
Cứ thế qua mười ngày, lão sư Tiểu Nguyên Bảo phải tiến hành bài kiểm tra đầu tiên kể từ khi hắn dạy nàng.
Hắn đọc, nàng viết.
Lúc này Lâm Phương Châu mới hối hận, lúc ấy nhớ kỹ chữ thì cũng không có nghĩa là có thể vĩnh viễn nhớ kỹ được.

Hôm nay đọc chính tả năm mươi chữ, nàng chỉ chắc chắn viết đúng sáu chữ, còn lại thì một là viết được nhưng không thể xác định được, hai là không viết nổi.
Cảm giác trong đầu trống rỗng không viết được gì rất khó chịu, nàng cắn nát một đầu bút, Tiểu Nguyên Bảo thấy thế thì dở khóc dở cười rút cây bút kia ra: “Đây là thói quen xấu học từ ai vậy.


Lâm Phương Châu đưa đề thi cho hắn: “Sao lại nhiều như vậy chứ.”
Hắn lật xem bài thi nàng nộp, nhíu mày vài lần.

Hàng chữ đen vừa thô vừa vụng về lại khác người, đã vậy đau cả mắt.
Hơn nữa còn sai không ít.
Vân Vi Minh rút ra một cái thước từ dưới gầm bàn.

Đây là giao hẹn của hắn và nàng, viết sai thì sẽ bị phạt để nàng nhớ lâu hơn.
Lâm Phương Châu nhìn thấy thứ vừa rộng vừa dày kia, khóc không ra nước mắt.

Khi còn bé bị phạt thước khiến nàng nhớ cả đời, nhưng thật sự là rất đau đó!
Còn chưa chạm tới mà nàng như đã cảm nhận được sự đau đớn ấy, lông mày đều nhíu lại.
Vân Vi Minh giơ thước lên, giả bộ muốn hạ xuống.
Nàng sợ tới mức đột nhiên rụt tay lại, khi phản ứng lại, nhìn thấy thước còn đang được giơ cao thì nàng thấy ngại ngùng nên đưa tay trở về.
Nhìn thấy nàng sợ tới mức nước mắt lưng tròng sắp khóc, hắn… Thật sự có chút không xuống tay được.
Lâm Phương Châu trông mong nhìn hắn, đôi mắt nhỏ cực kì đáng thương.

Hắn thở dài bất lực, hỏi: “Nàng muốn làm gì?”
Nàng đột nhiên nghiêng người về phía trước, tiến đến gần mặt hắn, hôn một cái.

Hôn rất cẩn thận, mang theo chút thăm dò, vừa mềm vừa nhẹ, rơi trên khuôn mặt hắn.
Trái tim hắn đột nhiên run lên, nhịn cười, cố ý cúi mặt nhìn nàng: “Nàng định hối lộ lão sư đấy à?”
Lâm Phương Châu nháy mắt với hắn.

Để tránh bị đánh, nàng chỉ có thể tạm thời không biết xấu hổ.
Cánh tay hắn rơi xuống, nàng cho rằng hắn muốn đánh nàng, nhưng không ngờ, thước chỉ vẽ một vòng cung ngắn, sau đó di chuyển đến trước mặt nàng.
Hắn dùng đỉnh thước nâng cằm của nàng, bộ dạng nghiêm trang: “Nếu đã hối lộ thì cũng nên có chút thành ý đi.” Giọng điệu lại có chút ngả ngớn.
Lâm Phương Châu thử tiến về phía trước một chút, hắn hạ thước xuống, nhường đường cho nàng.
Nàng thuận lợi sấp trước mặt hắn, ngửa đầu, hôn lên môi hắn.

Hôn xong thì mặt dày hỏi: “Đã đủ thành ý chưa?”
Hắn rũ mắt xuống, tầm mắt dừng trên mặt nàng, thấp giọng nói: “Chưa đủ.


Lâm Phương Châu đành phải hôn hắn một cái nữa.

Lần hôn này lâu hơn một chút, nàng còn duỗi đầu lưỡi li3m môi hắn một chút như nếm thử.
Nàng vừa định lùi lại thì đột nhiên hắn giữ chặt lấy gáy nàng, nhẹ nhàng ấn một cái khiến cho đôi môi sắp tách ra của hai người lại dán vào nhau.
Hắn cũng đáp lại nàng.

Vươn đầu lưỡi li3m li3m, giơ tay thuần thục véo cằm nàng, nàng theo bản năng há miệng, đầu lưỡi linh hoạt mạnh mẽ của hắn trượt vào trong khoang miệng nàng.
Hắn đã quá quen thuộc với thân thể của nàng, vừa hôn môi, vừa cách quần áo xoa nắn nàng, chỉ chốc lát sau đã khiến nàng có chút ý loạn tình mê.
Lâm Phương Châu đột nhiên đẩy hắn ra.

Ban ngày hai người đang làm cái gì vậy, nàng còn có chuyện nghiêm túc phải làm có được không?
“Chàng đi đi,” Nàng sửa sang lại chồng phiếu trả lời, cúi đầu nói, “Không viết được thì hôm nay ta tiếp tục luyện tập.”
“Làm sao ta có thể đi được, ” Giọng nói của hắn đã trở nên khàn khàn, như đã bị đè xuống rất thấp.

Hắn cười nhạt và nói, “Nàng thấy ta có muốn đi không?”
Lâm Phương Châu không nhìn hắn.

Nàng vùi đầu xuống thấp hơn, có chút chột dạ: “Đi bộ một chút đi, chàng đi tới nơi khác yên tĩnh hơn đi, đừng làm phiền ta luyện viết.”
“Ta luyện với nàng.” Hắn nói tiếp, đột nhiên tiến lại gần, thân thể dán sát vào nàng.

Một tay hắn ôm vai nàng, không cho nàng chạy thoát, sau đó cúi đầu thổi vào tai nàng, cười khẽ nói: “Chúng ta đổi chỗ khác luyện tập cho tốt.


Mặt Lâm Phương Châu đỏ lên, muốn đẩy hắn ra.

Đáng tiếc nàng không phải là đối thủ của hắn.

Hắn áp sát vào nàng, tìm mọi cách khiêu khích, trêu chọc đến mức ngay cả bút nàng cũng cầm không vững.
Sau đó bọn họ lăn lên giường, cứ thế “luyện tập thật tốt”.
Luyện xong, sức lực của Lâm Phương Châu cũng hết.

Hai người nằm xếp chồng lên nhau, cả người nàng nhũn ra, lười biếng tựa vào trong ngực hắn.

Cánh tay thon dài của hắn vòng qua trước người nàng, bàn tay nắm lấy bàn tay nàng, ngón tay quấn quanh ngón tay nàng.
Hắn cúi đầu hôn lên bờ vai trắng nõn tròn trịa của nàng.

Nụ hôn nhẹ nhàng như một con bướm hôn hoa.
Hắn vẫn có chút không cam lòng: “Ngày mai vẫn cần phải kiểm tra đấy.”
Nàng trợn trắng mắt: “Chàng…”
……
“Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt*”, những lời này dùng trên người Lâm Phương Châu không thể thích hợp hơn.

Ngay từ đầu nàng nhiệt tình thi trạng nguyên, sau đó thì có chút không kiên nhẫn, chỉ coi việc viết chữ như một loại công việc.


Dần dần ngay cả việc này cũng không muốn làm, chơi cả ngày, đến buổi tối mới báo cáo tiến độ công việc.
(*: xuất phát từ “Tả truyện (左傳)” của Tả Khâu Minh năm 389 trước Công nguyên.

Thành ngữ 一鼓作氣 (Nhất Cổ Tác Khí) bắt nguồn từ thuật dụng binh của một vị quân sư nước Lỗ vào thời Xuân Thu.

Cách dịch đúng nghĩa của thành ngữ này là “Ở hồi trống đầu tiên, sĩ khí (tinh thần chiến đấu) là cao nhất”.

Ý nghĩa của nó là phải giữ vững tinh thần cho đến lúc cuối hoặc phải hoàn thành một việc gì đó bằng tất cả sức lực của mình.)
Sau đó, khi Tiểu Nguyên Bảo muốn phê duyệt tấu chương vào ban đêm thì nàng mới có ý cùng ngồi dưới ánh đèn viết hai chữ.
Lúc ấy nàng mới hoàn toàn thông suốt: ngay cả khi nàng có thể biết tất cả các từ thì sao? Có rất nhiều điều khó khăn hơn đang chờ nàng học, liệu nàng có học được không? Trừ khi nàng có tám trăm năm thọ để phấn đấu, nếu không cả đời này đều không thể trở thành vị hoàng hậu mà họ vừa lòng.
Cho nên, cần gì phải đấu tranh nữa…
Hơn nữa, người cùng nàng sống qua ngày chính là Tiểu Nguyên Bảo, cũng không phải là những tên mọt sách thối kia, đúng không?
Nàng chỉ cần đối tốt với Tiểu Nguyên Bảo là được, người khác nhìn nàng như thế nào thì cũng chẳng sao cả.
Thông suốt rồi, hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi.
Lâm Phương Châu suy nghĩ thông suốt lại xuất cung chơi.

Nhưng không ngờ sau lần này, thanh danh của nàng lại tốt lên.
Chuyện là như thế này.

Trên đường đi chơi gặp phải một tên quần áo lụa là* đang bắt nạt người khác, Lâm Phương Châu tức giận nên đứng ra ngăn cản, không nghĩ tới ngay cả cô mà tên đó cũng muốn đánh…
(*: ý chỉ con nhà giàu , nhà quyền quý)
Đương nhiên, bởi vì bên cạnh nàng có rất nhiều cao thủ đi theo nên tự nhiên là ngay cả góc áo của nàng tên đó cũng không sờ được.
Nhưng chuyện này đã động đến Vân Vi Minh, chuyện xấu của cả nhà tên đó đều bị lật ra, quan phủ “xử lí nghiêm khắc” bọn họ.
Dân chúng vỗ tay khen ngợi.
Bởi vậy chuyện liên quan đến thánh nhân “cải trang xuất cung giúp quan gia thể nghiệm nỗi khổ của dân gian”, cho nên thánh nhân trở thành hoàng hậu tốt vì dân trừ bạo dần dần được ca tụng.
Thanh danh như vậy mặc dù nghe không giống một vị hoàng hậu, nhưng tóm lại là tốt.
Bản thân Lâm Phương Châu cũng thích.
“Chúc mừng nàng.” Vân Vi Minh cũng chúc mừng nàng.
Lâm Phương Châu nâng cằm hỏi hắn: “Tiểu Nguyên Bảo, chàng đối tốt với ta như vậy.

Làm thế nào để ta đối tốt với chàng đây? ”
Trong lòng Vân Vi Minh ấm áp, cười nói: “Nàng đối với ta đủ tốt rồi.


Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn một lúc, đột nhiên nói: “Chúng ta có nên có thêm vài hài tử không?”
“Lưu manh!”
“Khụ.”
“Đến chiến đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi