CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Căn mật thất dưới đất này không tính là lớn, chỉ có hơn năm mươi mét vuông.

Hai bên trái phải đều là tường đá, trước sau là cửa sắt.

Bọn họ vừa bước vào thì cửa sắt đã bị khóa lại.

Cửa sắt trước mặt đang đóng, hơn nữa còn có rèm vải màu đen che lại nên không thấy được tình cảnh phía sau cánh cửa.

Thấy cửa sắt bị khóa lại, Bạch Tâm hơi nhíu mày, nhìn về phía Giang Cung Tuấn, ‘Anh Giang, này?”

Giang Cung Tuấn hơi khoát tay, nói: “Không sao cả, chờ đi”

Anh ngay cả núi đao biển lửa cũng xông vào rồi, làm sao sẽ lo lắng thế lực nhỏ ở nơi cỏn con này chứ.

Giang Cung Tuấn rất bình tĩnh, nhưng Bạch Tâm thì lại vô cùng căng thẳng.

Mặc dù cô ta cũng từng lăn lộn ở trên giang hồ, nhưng cô ta chính là kẻ trộm mộ, không quen biết với những lão đại này.

“Anh Giang, anh Huy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Trên gương mặt tươi cười của cô ta đã xuất hiện mồ hôi hột, bởi vì lúc tới cô ta đã thấy được nơi đây phòng bị nghiêm ngặt, ít nhất có một trăm tên lính đánh thuê võ trang đầy đủ.

Ngô Huy an ủi: “Không có sao, nếu như thật sự xảy ra chuyện, không câần lão đại ra tay, một mình tôi cũng có thể xử được bọn họ”

Nghe vậy, lúc này Bạch Tâm mới yên tâm không ít.

Mấy người ở trong căn nhà đá chờ đợi chừng mười phút.

Mười phút sau, trong rèm vải màu đen trước mặt truyền tới một tiếng nói hơi khàn khàn: “Ngô Huy mà Bát gia giới thiệu tới đúng không?”

Ngô Huy nghe được tiếng nói thì lập tức đáp lại: Không sai, chính là Bát gia giới thiệu tôi tới đây.

“Nói đi, muốn mua tin tức gì”

Ngô Huy nhìn Giang Cung Tuấn một cái.

Giang Cung Tuấn mở miệng nói: “Chính là làm ăn như vậy sao? Ít nhất phải để cho chúng ta ngồi chứ, còn nữa, dù gì ông cũng nên lộ mặt đi.”

Sau khi bị dẫn vào nhà đá, ngay cả ghế ngồi cũng không có, Giang Cung Tuấn cũng đã cảm thấy khó chịu.

Bây giờ Quỷ Kiến Sầu xuất hiện nhưng lại không hiện thân.

Mà cách rèm vải màu đen nói chuyện với anh.

Trong rèm vải màu đen truyên tới một tiếng nói khàn khàn: “Ở chỗ tôi, bất kể là người nào tới cũng chỉ có thể đứng, còn gặp mặt thì không cần, nói đi, cân tin tức gì?”

Giang Cung Tuấn nói: “Tôi muốn biết, mười năm trước, diệt nhà họ Giang ngoài bốn gia tộc lớn ra còn có những thể lực dưới đất cũng tham dự, tôi cần danh sách của tất cả bọn họ, còn muốn biết, ai là kẻ đứng sau màn”

Nhà đá lâm vào yên tĩnh trong nháy mắt.

Sau một lúc lâu, mới có tiếng nói truyền tới: “Đây là chuyện vô cùng bí mật, bị giấu kín nhiều năm, không có ai tới mua tin tức này, anh muốn mua thì phải trả tổng cộng ba mươi ngàn tỷ Giang Cung Tuấn nói: “Không thành vấn đề, tôi phải lấy được tài liệu trước đã”

Màu đen rèm vải bên trong, truyền tới một tiếng hừ lạnh thanh: “Ở chỗ của tôi, không có tiền lệ nhận được tin trước, đưa tiên trước, đưa tiền rồi mới tin tức, Quỷ Kiến Sầu tôi luôn rất có uy tín, nếu như tôi không có tin tức, tôi tuyệt đối sẽ không ra giá.

Nghe vậy, sắc mặt của Giang Cung Tuấn trâm xuống.

Bạch Tâm đứng ở sau lưng chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Chỉ có Ngô Huy biết, Giang Cung Tuấn đã tức giận.

Tối hôm nay, nơi đây sợ rằng sẽ máu chảy thành sông.

Giang Cung Tuấn bước về phía trước từng bước một.

“Đừng hành động thiếu suy nghĩ..

Một tiếng quát lạnh truyền tới.

Ngay sau đó, sau lưng bọn họ xuất hiện mấy chục lính đánh thuê võ trang đầy đủ, trong tay những người này cầm vũ khí, vô số điểm đỏ nhăm ngay ba người Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhướng mày một cái.

Ngân châm của anh đã bị thu rồi, muốn giải quyết mấy chục lính đánh thuê võ trang đầy đủ sau lưng là điều không thể nào.

Anh xoay người, nhìn Ngô Huy một cái, “Trong thẻ còn có tiên không?”

Ngô Huy gật đầu đáp: “Còn một chút, mặc dù không nhiều, nhưng ba mươi ngàn tỷ thì có”

Giang Cung Tuấn gật đầu một cái, ‘Ừ, trao đổi”

Nói rồi anh nhìn về miếng vải đen phía trước, nói: “Được, tôi đồng ý, nếu như tin tức ông cho tôi có bất kỳ vấn đê nào thì cũng chớ trách tôi…

“Ha ha, yên tâm, Quỷ Kiến Sâu tôi luôn luôn coi trọng chữ tín, tuyệt đối sẽ không lừa gạt khách hàng”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Giao dịch thế nào?”

“Trực tiếp chuyển tiền”

Giang Cung Tuấn gật đầu: “Được”

Giờ phút này, mấy chục lính đánh thuê sau lưng cầm vũ khí đi tới, để vũ khí ở trên đầu ba người bọn họ.

Ngay sau đó, miếng vải đen phía trước bị vén lên, một người đàn ông mặc quân áo đen, mang khăn trùm đầu đi tới, mở cửa sắt ra.

Giang Cung Tuấn nhìn theo, phát hiện sau cửa sät là một căn phòng sang trọng.

Ở trên ghế sa lon trong phòng có một người đàn ông trung niên đang ngồi.

Người đàn ông đó đại khái chừng bốn mươi tuổi, vẻ ngoài hơi mập, mặc áo ba lồ, trên cánh tay xăm hình Thanh Long, trong tay còn đang xoay xoay hai quả óc chó.

“Bị Lính đánh thuê sau lưng dùng súng chĩa vào đám người Giang Cung Tuấn.

Ba Giang Cung Tuấn đi tới.

“Ngồi xuống đi”

Người đàn ông trung niên mập mạp mặc áo màu đen lòng dạ cũng đen như màu áo, trong tay xoay xoay hai quả óc chó chỉ chỉ ghế sa lon.

Giang Cung Tuấn nhìn ông ta một cái, ngồi xuống.

Hai người Ngô Huy, Bạch Tâm cũng ngôi xuống ở bên cạnh Giang Cung Tuấn.

Mặc dù bọn họ đã ngôi xuống nhưng lính đánh thuê lại không rời đi, vẫn giơ súng chĩa về phía bọn họ Giang Cung Tuấn nhàn nhạt hỏi: “Ông chính là Quỷ Kiến Sầu, Quỷ Lão Đại mà bên ngoài đồn đãi?”

Người đàn ông không lên tiếng, nhìn người đội khăn trùm đầu một cái Người này lập tức hiểu ý, câm một cái laptop đi tới.

Người đàn ông mặc áo ba lỏ màu đen chỉ chỉ máy vi tính trên bàn, nói: “Ngân hàng Thụy Sĩ, chuyển tiền đi, sau khi chuyển tiền xong, lập tức giao tài liệu.”

Giang Cung Tuấn bật cười.

“Quỷ Lão Đại, nhiều người giơ súng như vậy, tôi dám chuyển tiền sao, nếu như sau khi tôi chuyển tiền, ông đổi ý thì há chẳng phải là đau mà không dám kêu sao?”

Người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ màu đen làm một động tác tay ý bảo anh yên tâm, nói “Anh có thể yên tâm, Quỷ Kiến Sầu tôi chưa từng làm những chuyện hèn hạ như vậy, tôi có thể đi tới hôm nay là dựa vào uy tín của mình”

Giang Cung Tuấn xoay người, nhìn sau lưng một cái.

Chỉ một cái liếc nhìn, anh đã biết sau lưng lại có bao nhiêu người.

Anh chợt dựa vào trên ghế sa lon, bắt chéo hai chân, rung chân mấy cái.

Ngô Huy thấy vậy, lập tức hiểu ý.

Giang Cung Tuấn dựa vào trên ghế sa lon sau, nói: “Tôi cũng nghe đồn Quỷ Lão Đại rất chú trọng uy tín, nhưng tôi vẫn không yên tâm, như vậy đi, ông đưa tài liệu cho tôi trước, tôi xem, chắc chắn không có sai lâm thì sẽ đưa tiên cho ông”

“Râm: Quỷ Kiến Sâu đập lên bàn một cái.

Theo một cái vô của ông ta, lính đánh thuê sau lưng Giang Cung Tuấn nhanh chóng tiến về phía trước mấy bước, mấy cây súng để ở trên đầu ba người.

“Cậu nhóc, cần tôi nói mấy lần, ở chỗ tôi đưa tiền trước, đưa tin tức sau, không có tiên lệ đưa tin tức trước”

Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Làm ăn mà, đương nhiên có thể trả giá, trước kia không có, không có nghĩa là sau này không thể có.”

Anh và Ngô Huy tỏ ra rất ung dung.

Hoa Hồng Đen thì ngược lại, bị người dùng súng để vào ót, cô không dám nhúc nhích, trên trán đổ mồ hôi hột Cùng lúc đó, bên ngoài căn phòng, Nơi đây có một ông lão hơn sáu mươi tuổi, ông ta rút tấu thuốc ra, nhìn camera giám sát.

Hình ảnh theo dõi chính là hình ảnh Giang Cung Tuấn đang ở nhà đá.

Ông lão giơ tay lên.

Người đứng sau lưng ông ta lập tức đi tới, tôn kính kêu lên: “Lão đại.”

“Đã tra ra lai lịch của ba người này chưa?”

“Lão đại, đã điều tra xong, người đàn ông trong phòng đó tên là Giang Cung Tuấn, mới đến Tử Đăng không bao lâu, trong tài liệu nói anh ta là làm lính trở vê từ Nam Cương, nhưng cấp bậc không cao, chỉ là một tên lính quèn, bây giờ là con rể ở rể nhà họ Đường”

“Người bên cạnh tên là Ngô Huy, mở một phòng khám bệnh ở Tử Đảng”

“Cô gái kia trước mắt tạm thời không điều tra ra được tin tức gì, hẳn là người nhập cư bất hợp pháp”

Nghe vậy, lão giả cau mày.

Một người làm lính giải ngũ trở về, một người mở phòng khám bệnh, làm sao lại tới mua tin tức nhà họ Giang diệt vong mười năm trước chứ.

Mấy người này thật không đơn giản Bị người dùng súng chĩa vào đâu nhưng mặt không đổi sắc, còn chuyện trò vui vẻ.

Đây tuyệt đối là người đã trải qua tình cảnh sống chết rồi “Lão Bát giới thiệu?”

“Đúng vậy, thưa lão đại.”

“Gọi điện thoại cho Häc Lão Bát hỏi thăm lai lịch của ba người này.”

“Dạ”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi