CUỒNG LONG XUẤT THẾ

Lục Kiên biết tối nay Lý Hùng Phi sẽ ra tay với Lâm Thanh Nham, anh ta rất đắc ý. 

Anh ta đang chờ đến khi Lâm Thanh Nham xảy ra chuyện rồi sẽ đuổi nhà họ Lâm đi. 

Phía bên kia. 

Sau khi Diệp Huyền đi ra khỏi phòng họp, hắn không khỏi nghĩ đến cảnh tượng Lâm Thanh Nham và Lục Kiên đối chọi nhau, không khỏi lắc đầu cười lạnh. 

Một xí nghiệp tập đoàn nho nhỏ, thế mà cũng tràn đầy cạnh tranh ác ý! 

Nhưng Lục Kiên thoạt nhìn cũng không phải là người tốt lành gì, Lâm Thanh Nham tính tình thẳng thắn trực tiếp, khẳng định không phải đối thủ của Lục Kiên! 

“Ông nội Lâm đối với mình tốt như vậy, không thể trơ mắt nhìn thế lực của tập đoàn Lâm thị bị nhà họ Lục cướp đi, khi cần thiết mình phải ra tay.” 

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền trở về tổ tám. 

Hắn liếc nhìn Dương Duy đang chơi game rồi hỏi: “Cậu có biết gì về Lý Hùng Phi của cục kiểm tra chất lượng thành phố không?” 

“Lý Hùng Phi?” 

Dương Duy lập tức nhớ ra, lạnh lùng nói: “Không phải thứ tốt lành gì!” 

“Ông ta thường hay tới mấy phố đèn đỏ, lại còn thích hạ thuốc con mồi, còn quay video lại để khoe khoang!” 

“Anh Diệp, anh tuyệt đối không được để chị Thanh Nham ở một mình với ông ta, nếu không sẽ rất nguy hiểm!” 

“Ngoài chuyện này ra, tôi còn nghe đồn Lý Hùng Phi có quan hệ gì đó với Ngô Thiên Di, chủ tịch của tập đoàn Thiên Di!” 

Nghe xong lời này, Diệp Huyền không khỏi nhếch mép cười lạnh. 

Ngô Thiên Di? 

Dù thế nào đi nữa Lâm Thanh Nham cũng là cháu gái yêu quý nhất của Lâm Vân Hà, chuyện này không thể không quản! 

Vậy thì càng không thể đứng nhìn Lâm Thanh Nham bị Lý Hùng Phi bắt nạt! 

Nếu Lâm Thanh Nham xảy ra chuyện gì, tương đương với việc gián tiếp cắm cho hắn cặp sừng! 

Mặc dù cuộc hôn nhân giữa hai người là giả, vậy cũng không được! 

Xem ra rác rưởi như Lý Hùng Phi cần phải dọn dẹp, tập đoàn Thiên Di cũng phải dọn dẹp! 

Lúc này Lâm Thanh Nham gửi tin nhắn thoại trên WeChat đến: “Sau giờ làm việc, anh bắt taxi về nhà trước, tôi sẽ về sau!” 

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn: “Lý Hùng Phi không phải người tốt lành gì, để tôi bảo vệ cô.” 

Lâm Thanh Nham cực kỳ khinh thường cười: “Thôi nào Diệp Huyền, đừng tự coi mình là anh hùng. Lấy cái thân thể của anh thì có thể bảo vệ ai à?” 

Đối mặt với sự vênh váo của Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền cũng không thèm nói nhảm với cô: “Những gì tôi biết tôi đã nói cho cô rồi, tin hay không là tùy cô!” 

Bên đầu dây kia, mặc dù giọng điệu của Lâm Thanh Nham không hề tử tế, nhưng sau khi nghe được lời cảnh báo của Diệp Huyền thì cô cũng cảnh giác hơn một chút. 

“Có lẽ những gì Diệp Huyền nói là sự thật, xem ra phải mang theo vệ sĩ!” 

Lâm Thanh Nham lập tức gọi bốn đội trưởng an ninh cường tráng từ bộ phận an ninh đi cùng cô đến khách sạn. 

Bốn người này đều là người của Lâm Thanh Nham kể từ khi họ gia nhập công ty, đều là người trung thành và đáng tin cậy. 

Sau khi nhận được tin tức, Dương Duy lập tức báo cáo với Diệp Huyền: “Anh Diệp, chị Thanh Nham đã đi ra ngoài cùng bốn đội trưởng an ninh.” 

Diệp Huyền không khỏi nhếch khóe miệng, có vẻ lời nói của hắn vẫn có chút tác dụng. 

Nghĩ như vậy, hắn liếc mắt nhìn Dương Duy: “Cậu cũng âm thầm đi theo Lâm Thanh Nham đi, có chuyện gì liền báo cho tôi biết.” 

“Tuân lệnh!” 

Mặc dù Dương Duy là một tên thiếu gia ăn chơi trác táng, không làm việc đàng hoàng. Nhưng anh ta đã bị chinh phục bởi mị lực nhân cách và bản lãnh của Diệp Huyền! 

Lời nói của Diệp Huyền là mệnh lệnh đối với Dương Duy, anh ta nhất định phải làm thật tốt! 

Thấy Dương Duy giác ngộ như vậy, Diệp Huyền không khỏi nở nụ cười: “Xem ra Dương Duy cũng không phải dạng vô dụng không thể thay đổi.” 

“Hy vọng không có gì xảy ra, nếu không lại phiền toái mình.” 

Nghĩ xong, Diệp Huyền lơ đãng nhìn về phía khách sạn nơi Lâm Thanh Nham sẽ đến tối nay. 

Ngay khi Diệp Huyền đang ở quảng trường thương mại 

“Diệp Huyền !” 

Một người phụ nữ dáng người uyển chuyển đi về phía xe, chính là Tiêu Băng Tuyết! 

Một nam một nữ đi theo phía sau cô chính là hai phụ tá của cô! 

“Sao lại tới nữa...” 

Diệp Huyền lẩm bẩm trong lòng, nhưng khi nhìn thấy váy của Tiêu Băng Tuyết, hắn không khỏi nhếch môi. 

Chiếc váy dài nửa thân màu đỏ tươi giống như một bông hồng đỏ quấn quanh người cô, tôn lên làn da trắng nõn của cô. 

Đặc biệt là ở giữa cổ áo, bên dưới màu đỏ là bộ ng ực kiêu hãnh như chực chờ lộ ra. 

Dưới vòng eo thon ba tấc, đôi chân dài trắng như tuyết săn chắc nõn nà, khiến người ta mơ màng. 

Đôi giày cao gót và đôi chân ngọc nâng cao cơ thể mềm mại của cô, khi bước đi, Tiêu Băng Tuyết trông như một nữ hoàng lạnh lùng và gợi cảm. 

“Rất đẹp.” 

Tựa như lần trước, Diệp Huyền không tiếc lời khen ngợi Tiêu Băng Tuyết, đôi môi đỏ mọng của Tiêu Băng Tuyết lạnh lùng mở ra, giọng điệu có chút khó hiểu: “Sao anh lại ở đây.” 

Diệp Huyền mỉm cười: “Tôi cũng không phải là tội phạm mà cô muốn bắt, tôi muốn đi đâu thì đi đó thôi! Đừng bảo là cô muốn bắt tôi vì chuyện về Huyền Hạo chứ?” 

Nam phụ tá đã không ưa Diệp Huyền từ lâu, lập tức khiển trách: “Diệp Huyền, chú ý thái độ của anh khi nói chuyện với nữ chiến thần! Cũng tự biết thân phận của mình đi!” 

Đối mặt với vẻ ngạo mạn của nam phụ tá, Diệp Huyền thu hồi nụ cười, ánh mắt sáng như đuốc: 

“Vậy à, anh có tin tôi lập tức tát bay anh không?” 

“Anh!” 

Nam phụ tá không ngờ Diệp Huyền lại dám khiêu khích mình như vậy, lập tức muốn nổi giận, Tiêu Băng Tuyết xua tay: “Tính cách Diệp Huyền là vậy, không cần so đo với anh ta.” 

Diệp Huyền mỉa mai nói: “Phải là tôi không so đo với anh ta mới đúng! Thật sự tưởng mình là phụ tá của chiến thần thì có thể dưới một người trên vạn người à? Lần sau còn thái độ như vậy thì đừng trách tôi đập vỡ miệng anh ta!” 

Mặc dù không biết tại sao Diệp Huyền lại tự tin như vậy, nhưng nam phụ tá cũng buộc lòng phải lui lại vì Tiêu Băng Tuyết ra lệnh. 

“Diệp Huyền...” 

Tiêu Băng Tuyết đang muốn hỏi về chuyện của Huyền Hạo và Tu Tiên Giả, nhưng lại bị Diệp Huyền ngắt lời: “Xin lỗi, hôn ước đã hủy bỏ, chúng ta chẳng liên quan gì nữa.” 

“Chúng ta thậm chí còn không phải bạn bè. Bởi vì tôi không thích làm bạn với những người tự cho bản thân là cao cao tại thượng, tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào từ cô. “ 

Nói rồi, Diệp Huyền xoay người rời đi, nam phụ tá và nữ phụ tá xinh đẹp muốn đi lên ngăn cản. 

“Thôi vậy.” 

Tiêu Băng Tuyết lắc đầu: “Anh ta là loại ăn mềm không ăn cứng, có vẻ hôm nay chúng ta không thể có được câu trả lời nào.” 

Cách đó không xa. 

Bàn tay Diệp Huyền run lên bởi vì lời nói của Dương Duy: “Anh Diệp! Lý Hùng Phi dẫn hơn mười người vào phòng, xem ra hắn đang chuẩn bị ra tay với chị Thanh Nham!” 

“Anh Diệp Huyền, không ổn rồi! Chị Thanh Nham đang gặp nguy hiểm!” 

Giọng điệu của Dương Duy tràn đầy lo lắng! 

“Tôi sẽ đến ngay!” 

Sau khi Diệp Huyền trả lời, trong mắt anh tràn ngập sát ý! 

Lý Hùng Phi, chán sống rồi. 

Diệp Huyền đi thẳng đến nơi Lâm Thanh Nham đang có mặt! 

“Chuyện gì xảy ra thế?” 

Cảm nhận được ánh mắt Diệp Huyền đột nhiên trở nên lạnh như băng, Tiêu Băng Tuyết không khỏi thắc mắc: “Sao Diệp Huyền như trở thành một người khác vậy?” 

Nhìn theo. 

Diệp Huyền đã đi vào khách sạn Hoa Long rồi. 

“Đi thôi, chúng ta đi qua xem!” 

“Có lẽ chúng ta có thể tìm được một ít manh mối về Huyền Hạo.” 

Tiêu Băng Tuyết không muốn mất đi tin tức về Huyền Hạo nên ngay lập tức mang theo phụ tá đi vào khách sạn. 

Phía bên kia. 

Trong một phòng lớn xa hoa. 

“Đồ khốn nạn...” 

Lâm Thanh Nham mất hết sức lực nằm trên ghế sofa trong phòng riêng, thân hình gợi cảm của cô giống như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc bằng bạch ngọc, vô cùng xinh đẹp. 

Đặc biệt là đôi chân xinh đẹp kia, thật sự khiến người ta ch ảy nước miếng. 

Nhưng ánh mắt cô lại tràn đầy tức giận! 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi