CUỒNG LONG XUẤT THẾ

Hai hàng hầu gái mặc trang phục đặc biệt bước ra, bất kể là diện mạo hay là ngoại hình đều là hạng nhất!

Bọn họ vẻ mặt đoan trang, tất cả đều cúi xuống chào hỏi Diệp Huyền: “Hoan nghênh thiếu gia về nhài”

“Thế trận này...” Diệp Huyền giật nảy mình.

Phiền Chiến Vương gọi điện thoại tới, thoải mái cười to: “Thiếu gia, tôi biết cậu thích phụ nữ xinh đẹp nên đã cẩn thận lựa chọn hai mươi người đẹp từ Học viện Lễ nghỉ ở thủ đô để hầu hạ cậu!”

“Tôi nói trước, tất cả họ đều là tự nguyện. Họ nói rằng được phục vụ cậu là niềm vinh dự của họ, thiếu gia!”

“An ninh của Thủy Long Cư cũng đã sắp xếp xong, một đội hộ vệ của tôi cũng đã được phái đến trông nhà, bọn họ đều muốn học hỏi từ thiếu gia!”

“Ngoài ra, tôi đã điều tới hơn chục chiếc xe sang trọng cho. cậu, thiếu gia!

“Đây là món quà nhỏ tôi gửi tới thiếu gia, xin thiếu gia vui vẻ nhận cho!”

Nghe Phiền Chiến Vương tỉ mỉ sắp xếp, Diệp Huyền không khỏi nở nụ cười: “Tiểu Phiần, vẫn là ông hiểu tôi, nhưng đừng tiết lộ với bên ngoài rằng tôi sống ở đây.”

“Thiếu gia, tôi hiểu!”

Phiền Chiến Vương cười còn vui vẻ hơn cả Diệp Huyền, thỏa mãn cúp điện thoại.

Kể từ đó, Diệp Huyền đã trở thành chủ sở hữu mới của Thủy Long Cư.

Ban công biệt thự của trang viên có thể nhìn ra khung cảnh của toàn bộ Dương Thành. Và ở lưng chừng núi, là những biệt thự hàng đầu ở Dương Thành. Bên trái là nơi các quan chức cấp cao về hưu an hưởng tuổi già, và bên phải là biệt thự trung cấp của giới nhà giàu địa phương. Dưới chân núi còn có một hồ nước tự nhiên rất lớn, phong cảnh rất đẹp!

“Ha ha, không tệ, không tệ!”

Diệp Huyền mỉm cười hài lòng, làm quen với các cô hầu gái xinh đẹp, chọn ra một chiếc Audi A6L kém nhất từ gara của Thủy Long Cư, lái xuống núi.

“Ồ? Là anh ta?”

Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đang tạm thời sống trong. một biệt thự ở đâu đó giữa núi, tình cờ nhìn thấy Diệp Huyền lái xe từ trên núi xuống!

Phụ tá xinh đẹp nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”

Tiêu Băng Tuyết khế cau mày: “Tôi vừa nhìn thấy Diệp Huyền, anh ta lái xe ra khỏi Thủy Long Cư!”

Nữ phụ tá không khỏi cười khúc khích: “Tiểu thư, nhất định là cô nhìn nhầm!”

“Diệp Huyền chỉ là một tên quê mùa, ăn mặc của hắn đều do ông cụ nhà họ Lâm cung cấp. Loại người không có chí tiến thủ như hắn có tư cách gì sống ở Thủy Long Cư?”

“Hơn nữa, Thủy Long Cư là nơi ở cũ của Phiền Chiến Vương. Người có thể sống trong đó, thân phận địa vị khẳng định không thể thấp hơn Phiền Chiến Vương!”

Nghe thuộc hạ phân tích, Tiêu Băng Tuyết gật đầu tán thành: “Cô nói có lý, Diệp Huyền không đủ tư cách!”

Lúc này, Tiêu Băng Tuyết nhận được điện thoại:

“Báo cáo Chiến Thần! “Đông Sơn Ngũ hổ” trong danh sách truy bắt của chúng ta xuất hiện gần núi Thủy Long ở Dương Thành!”

“Đông Sơn Ngũ hổ? Núi Thủy Long?”

Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết lóe lên vẻ dữ tợn: “Đông Sơn Ngũ hổ vô cùng hung ác, có khả năng chúng muốn bắt cóc tống tiền người của núi Thủy Long!”

“Lập tức triển khai hành động truy bắt, bắt bọn chúng về quy án!”

Phía bên kia.

Diệp Huyền vừa lái xe qua một nhóm biệt thự giữa núi lại bị một chiếc ô tô chặn lại, năm người đàn ông cao lớn nhanh chóng xuống xe, hiển nhiên là đã sớm có kế hoạch!

Diệp Huyền có trí nhớ siêu phàm, bắt đầu hồi tưởng, lập tức nhớ tới tư liệu đã xem qual

Năm người này rõ ràng là những kẻ đào tẩu từ nhà tù dưới đáy biển!

Tuy nhiên, năm người này ở trong nhà tù dưới đáy biển có cấp bậc quá thấp, họ không giống như Sát Vương có thể biết được thân phận thực sự của Diệp Huyền.

Bọn họ thật sự cho rằng Diệp Huyền chỉ là một tên nhà quê đến từ thôn quê nghèo đói!

“Thăng nhóc, không ngờ mày lại có giá như vậy, có người bỏ ra năm triệu để mua mạng mày!”

Người đứng trước mặt cười vô cùng dữ tợn: “Nếu mày không phản kháng, bọn tao có thể cho mày đi một cách thống khoái!"

“Vậy à?”

Sau khi Diệp Huyền xuống xe, hắn nhàn nhã châm một điếu thuốc: “Nếu tôi phản kháng thì thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi