ĐẶC CÔNG CUỒNG PHI

Tô Tất vẫn như trước ở trong Thanh Trúc viên, ngày qua ngày, thỉnh thoảng phải đi ra ngoài làm một số chuyện.
Ba năm luyện công như chỉ một ngày, sau khi hành công xong, Tô Tất cảm thấy bên người có người đến gần, tiếng bước chân rất quen thuộc.
«Lục tiểu thư, đây là bữa tối ngày hôm nay, các ngươi thừa dịp còn nóng ăn đi.»
Người vừa đến là Trần tẩu, quản sự phòng bếp, Trần tẩu nay nhìn thấy Tô Tất như chuột nhìn thấy mèo, trước kia nàng cũng không phải an phận như vậy. Tô Tất nhớ lại lúc ấy, Trần tẩu không biết nàng lợi hại, vẫn giống như trước khắt khe với nàng, kết quả bị Tô Tất kiếm cớ hung hăng ngược lại một chút, lúc này mới chịu có nề nếp.
«Hôm nay là ngày gì? Bên ngoài sao lại huyên náo như vậy?» Tô Tất nhíu mày, thanh mâu lạnh lùng liếc nhìn Trần tẩu một cái.
Trần tẩu đang niềm nở sắp xếp bát đũa, nghe vậy lập tức cười nói: «Lục tiểu thư không biết, hôm nay là đại thọ mừng lão thái gia sáu mươi tuổi, đại thần trong triều đến ăn mừng, cực kì náo nhiệt.»
Trong phủ chuẩn bị tiệc thọ yến, trừ bỏ con của chính thất, toàn bộ thiếu gia tiểu thư đều đi chúc thọ lão thái gia, chỉ có Lục tiểu thư bị vứt bỏ ở tiểu viện hẻo lánh, nàng trong lòng khó tránh khỏi bực bội. Nghĩ vậy, Trần tẩu lại càng cẩn thận hầu hạ, sợ không cẩn thận lại chọc giận vị thái tuế tàn nhẫn này.
«Sao đó thì sao?»
Đối mặt với ánh mắt của Tô Tất, Trần tẩu trong lòng khẽ run, nuốt nuốt nước miếng, lắp bắp nói: «Ngay cả Ninh vương vừa mới khải hoàn trở về cũng đến đây, còn mang theo thánh địa tuyết liên Bắc Tân Cương cực kì quý báu để mừng thọ, lão thái gia kiêu ngạo vô cùng.»

«Thánh địa tuyết liên?» Mâu quang Tô Tất sáng lên, khuôn mặt hiện lên một chút hớn hở.
Theo nàng biết, thánh địa tuyết liên cực kì quý hiếm, trăm năm hiếm lắm mới có được một đóa, trân quý dị thường. Một phiến hoa tuyết liên giống như cả một gốc thượng đẳng hồng sâm, đối với bệnh của Tiểu Niệm vô cùng hữu dụng.
«Ngươi làm sao biết đó là thánh địa tuyết liên?» Tô Tất dấu đi sắc mặt vui mừng, thanh mâu trở lại lạnh nhạt.
Trần tẩu sợ Tô Tất không tin, vội vàng giải thích: «Đây là chính miệng Ninh vương nói, hơn nữa hắn còn sai người mở hòm ra trước mặt mọi người, mọi người đều một bộ dáng hâm mộ cùng ghen tỵ, lão thái gia lại càng thèm muốn hơn, vội vàng sai người cất vào nội khố.»
Nghe vậy, khóe miệng Tô Tất giơ lên một chút cười lạnh.
Thánh địa tuyết liên, thứ nàng muốn đã xuất hiện rồi.
Nguyệt hắc phong cao, đêm lạnh như nước.

Tô Tất thay một bộ y phục màu đen, ngoảnh lại nhìn Tiểu Niệm đang tập trung tu luyện, đáy mắt hiện lên một chút ôn nhu, sau đó nàng xoay người đi, thân ảnh nhỏ nhắn ở trong trời đêm chỉ lưu lại một chút tàn ảnh.
Nội khố là nơi Tô phủ cất giấu bảo vật, bình thường cho dù có tuyệt đỉnh cảo thủ bảo vệ, phàm là người đến gần trong phạm vi một trăm mét xung quanh, đều bị khinh giả khu trục, trọng giả đại trừng. ( Đại khái là nhẹ thì đuổi đi, nặng thì răn đe).
Hơn nữa khóa của nội khố nghe nói là do thiên hạ đệ nhất về độ khéo léo Tượng Lí Mạo làm ra, cho dù là tuyệt đỉnh thần trộm đến đây, không có chìa khóa cùng chỉ có nước lực bất tòng tâm.
Tô Tất không chỉ biết khinh công ở cổ đại, còn có kỹ xảo ẩn thân của nàng ở hiện đại, không một ai có thể bì kịp, cho nên chỉ trong chốc lát, nàng liền vòng qua đám tuyệt đỉnh cao thủ tiến vào nội viện.
Nhìn đại môn khóa chặt, Tô Tất tiện tay lấy ra ngân thép đặc chế, cắ.m vào ổ khóa, gạt hai cái, ổ khóa do chính tay đệ nhất thiên hạ về độ khóe léo trong truyền lặng yên không một tiếng động mở ra.
Bất quá cũng chỉ được như thế thôi. Khóe miệng Tô Tất nhếch lên, mang theo trào phúng, thân ảnh nhỏ nhắn như một con báo linh hoạt, sau khi tiến vào nội khó, nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại, không phát ra một chút âm thanh.
Bảo bối trong nội khố rất nhiều, nhưng Tô Tất lại không để vào mắt, trong bóng đêm tối đen như mực, nàng huy động khứu giác cùng thị giác nhạy bén, cảm nhận chỗ cất thánh địa tuyết liên.
Mặc dù không có lấy một chút ánh sáng, nhưng Tô Tất lại không gặp trở ngại nào, nàng dạo qua một vòng, rất nhanh tìm thấy dấu vết của thánh địa tuyết liên, bất quá điều làm nàng thất vọng là, đóa thần dược này cũng không phải chính phẩm.
Bảo bối quý báu như vậy, hiển nhiên sẽ không tùy ý để lộ liễu, đóa hoa này hẳn là thủ thuật che mắt.
Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, Tô Tất rất nhanh đi tìm ám thất trong nội khố, nàng âm thầm nhíu mày, lặng yên không một tiếng động tìm kiếm, nháy mắt liền xác định được cơ quan.
Thế nhưng trong ám thất cũng không phải thánh địa tuyết liên nàng kỳ vọng, mà là một quuyển sách rách nát, không, phải nói là nửa quyển mới đúng.
Cẩm lấy quyển sách lật xem vài trang, Tô Tất chỉ biết cuốn sách rách nát này chính là tiên thiên chi thư trong truyền thuyết, bởi vì khi nàng chiếu theo sách cô đọng đan điền chân khí, trong đầu đột nhiên hiện ra một hồi ngộ đạo, tuy rằng chợt lóe rồi biến mất, nhưng nàng biết, chỉ cần nàng bắt lấy loại cảm giác này là có thể thuận lợi đột phá đến tầng thứ tám.
Tô Tất trong lòng vui mừng như điên, ánh mắt nàng như phát ra điện, ngón tay vung lên, rất nhanh bắt tay vào học thuộc lòng quyển sách.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác được trong không khí truyền đến hơi thở nguy hiểm, nàng cực kì tin tưởng trực giác của chính mình, bởi vì loại trực giác này chính là sinh mệnh thứ hai của đặc công.
Tiên thiên chỉ thư còn chưa có thuộc hết, Tô Tất đem giấu vào trong lòng, sau đó thu lại hơi thở, lặng yên không một tiếng động nín thở nấp trong bóng đêm.
Nàng tin tưởng, người bình thường tuyệt đối sẽ không phát hiện sự tồn tại của nàng. Nhưng là, sự tình sẽ diễn ra như dự liệu của Tô Tất sao?

Trong bóng đêm, Tô Tất nhìn thấy một nam nhân mặc trường bào màu xanh lách mình tiến vào trong phòng, đứng ở chỗ nàng vừa đứng, năm ngón tay thon dài rất quen mà chạm đến cơ quan.
Quyển sách trong ám thất đã bị Tô Tất lấy đi, khoảnh khắc vách tường cơ quan dời đi, hiện lên trước mắt hắn chỉ có trống rỗng.
Chỉ thấy mi tâm hắn nhíu chặt lại, năm ngón tay thon dài nắm chặt thành quyền, xoay người, ánh mắt sắc bén quét về bốn phía.
Giờ phút này, hắn giống như Tu La đến từ địa ngục, làm cho người ta nhìn vào không rét mà run.
Nhất thời, trong phòng sát ý mãnh liệt, ngay cả trong không khí yên tĩnh cũng sinh ra dao động rất nhỏ.
Trong nháy nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt của hắn, Tô Tất thiết chút nữa quên hô hấp. Mỹ nam là gì? Người trước mặt chính là mỹ nam!
Khuôn mặt tuấn mỹ tột cùng, đường nét như được gọt dũa, phượng mâu hẹp dài híp lại, ở trong bóng tối chớp động sáng lấp lánh, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, toàn bộ khuôn mặt như tràn ngập băng tuyết, khí chất âm trầm lạnh lẽo, lại quỷ dị mà mang theo một chút xinh đẹp tà mị.
Trong một giây khiếp sợ, Tô Tất không tự chủ mà thở ra, chờ đến khi nàng cảm giác được ánh mắt sắc bén phóng tới thì đã muộn, bởi vì năm ngón tay sắc bén đang hướng cổ họng của nàng mà tiến đến.
Theo bản năng của một đặc công, Tô Tất cúi người né đi, nhưng là người trước mặt thực lực quá mức cường hãn, nàng ngay cả lui về phía sau cũng không được, hai người mặt đói mặt giằng co mà đứng, bởi vì không ai làm gì được ai.
«Ngươi là ai?» Âm sắc băng hàn, môt cỗ tà khí từ trong mắt bắ.n ra, ẩn chứa tàn lãnh. Có thể tránh thoát đánh lén của hắn, trên đời này tuyệt đối không có bất cứ một người nào.
«Ngươi là ai?» Tô Tất đè thấp thanh âm không chút yếu thế cười lạnh.
«Ngươi không biết ta?» Đáy mắt người nọ hiện lên một tia kinh ngạc, đôi môi mím lại, ánh mắt lãnh liễm, hắn u quỷ mà nở nụ cười, «Tốt lắm, ta chính là Vệ Lăng Phong, để ngươi chết cũng sẽ cho ngươi làm một con quỷ hiểu biết.”
Vệ Lăng Phong….Ninh vương Vệ Lăng Phong trong truyền thuyết? Làm sao có thể là hắn? Bất quá hắn đúng là không chút sợ hãi, đến nhà người ta ăn trộm cũng không đổi y phục dạ hành để che giấu hành tung, lại còn có can đảm tự giới thiệu.
«Vệ Lăng Phong? Chưa từng nghe qua.» Tô Tất làm bộ khinh thường nhếch miệng cười, nàng cố ý muốn chọc giận hắn.
«Chưa từng nghe qua? Chẳng lẽ ngươi không phải người của Đông Vân quốc?» Đáy mắt mĩ nam tử hiện lên một tia nghi hoặc. Hắn không tin Đông Vân quốc còn tồn tại người không biết đến cái tên này, cho dù là tam quốc khác, người không biết đến cái tên này cũng cực ít.
Tô Tất đáy mắt lãnh huyết, nàng trào phúng nhếch môi: «Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cho dù là hoàng đế cũng không phải tất cả mọi người đều biết, huống chi là ngươi? Đúng là tự trát vàng lên mặt mình.» Tô Tất biết mình chiếm lợi thế về bản năng của đặc công, nhưng nếu luận võ công, tất nhiên là kém hắn, duy chỉ có kế chọc giận hắn mới có được nửa phần thắng.

Nghe vậy, mĩ nam không thấy tức giận, ngược lại tuấn mi tràn ngập hứng thú, ánh mắt tà mị khóa trụ nàng, sắc mặt tươi cười làm cho người ta sợ hãi: «Ta có thể không giết ngươi, bất quá –» Giọng nói Vệ Lăng Phong mềm nhẹ, nụ cười làm cho người ta không rét mà run: «Ngươi phải trở thành người của ta.»
Tô Tất như là nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, hừ lạnh ra tiếng: «Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đáp ứng ngươi sao?»
Từng là một đặc công no.1, nếu bị người ta bắt cóc dễ dàng như vậy, nàng có thể trực tiếp đi đâm đầu vào tường.
Khóe miệng Vệ Lăng Phong chậm rãi vẽ lên nụ cười yêu mị, đó là thái độ ngạo nghễ mà ai cũng không thể thay thế được, tựa như tôn quý uy nghi, quân lâm thiên hạ: «Ngươi đã nhìn qua mặt của ta, chỉ có hai lựa chọn là trở thành người của ta hoặc biến mất khỏi thế giới này. Ngươi là người thông minh, ta tin tưởng ngươi sẽ lựa chọn phương án tối ưu nhất.»

«Kỳ thật, còn có một sự lựa chọn nữa, không phải sao?» Tô Tất đuôi mắt cong cong, tựa hô như đang cười.
«Ngươi cho rằng ngươi có thể làm được?» Vệ Lăng Phong nhếch khóe môi, giống như đang nói chuyện với một tiểu hài tử không nghe lời, tiếp tục yêu mị cười khẽ, nói xong tàn nhẫn uy hiếp: «Vừa rồi ta cũng không dùng toàn lực.»
Định không để hắn vào mắt mà lén trốn đi? Cũng có cố gắng đi.
Tô Tất không trả lời, yên lặng nhìn Vệ Lăng Phong, đáy mắt ánh lên tia sáng, đôi môi đỏ thắm khẽ mở, giây tiếp theo bất ngờ xuất hiện một tiếng thét chói tai: «Người đâu mau tới đây a! Có trộm a, mau tới bắt trộm!»
Một tiếng thét chói tai kinh động ngàn lăng.
Thủ hộ cao thủ trong nháy mắt bị kinh động, giương nanh múa vướt đánh về phía nội khố.
«Ngươi –» Vệ Lăng Phong nghĩ như thế nào cũng không lường được Tô Tất thế nhưng dùng chiêu cá chết lưới rách này, đáy mắt hắn hiện lên một chút tàn khốc, theo bản năng ngưng chưởng đánh về phía Tô Tất.
Nhưng toàn bộ đã sớm trong vòng tính toán của Tô Tất.
Nàng ngưng tụ chân khí tại đan điền bao trùm toàn thân, dưới chưởng phong sắc bén của Vệ Lăng Phong, thân thể của nàng như hỏa tiễn bay vọt ra ngoài, nháy mắt đã bị bao phủ bởi bóng đêm mịt mù.
Lấy lực mượn lực, toàn thân thoát ra.
«Đa tạ tương trợ.» Tiếng cười linh lung như đánh vào mặt Vệ Lăng Phong. Lời còn chưa dứt, bóng người của nàng đã bay xa trăm trượng.
Vệ Lăng Phong kinh ngạc nhìn bóng người đã đi xa, trên mặt không có một chút giận giữ, ngược lại toát ra hứng thú. Hắn vẫn được xưng là thiên tài, từ nhỏ đến lớn mọi việc đều rất thuận lợi, chỉ có hắn tính kế người khác, vậy mà trước mặt tiểu nha đầu kia lại chẳng là gì cả. Tuy rằng nàng che mặt, nhưng hắn biết rõ, nàng tuyệt đối là một tiểu nha đầu mười lăm tuổi.
«Mặc kệ ngươi là ai, bổn vương nhất định phải có được ngươi!» Đông Vân quốc Ninh vương, thiên tài võ công trong truyền thuyết, giờ phút này mâu quang lại lộ ra hung ác cùng nham hiểm.
Bóng người chớp động, nháy mắt hắn đã rời khỏi nội thất, đám cao thủ ngay cả bóng dáng của hắn cũng chưa kịp nhìn thấy, chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.

Tô Tất khóe miệng cười lạnh, nàng lặng yên ngồi, thấp người nấp trong lùm cây, mỉa mai nhìn đám cao thủ trong nội khố.
Đợi đám cao thủ đi về phía sau, Tô Tất lưu lại một bóng dáng tiêu sái rồi xoay người mà đi.
Tô phủ rất lớn, đây lại là lần đầu tiên nàng đến nơi này, bất giác lạc đường. Tô Tất bất đắc dĩ vỗ vỗ cái trán của mình, chuẩn bị tùy tiên kéo một người lại hỏi đường. [ Băng: Tỷ a tỷ..Tỷ là đặc công no.1 a~..Tỷ biết đường đi lại không biết đường về sao?! O_o]
Đột nhiên, nàng nghe được trong không khí truyền đến thanh âm nói chuyện, cái này đủ để chứng minh bên trong có người, có thể chỉ đường cho nàng.
Lặng yên đến gần, sau khi nghe được thanh âm bên trong, trên mặt Tô Tất hiện lên nụ cười quỷ dị.
Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp sao?
Hai người đang nói chuyện bên trong không phải ai khác mà chính là người đã từng khi dễ Tô Tất là Tô Lăng cùng Tô Minh. Bọn họ nói chuyện với nhau cũng không về chuyện gì khác mà là về Tô Tất.
«Nhị ca, ngươi đừng bảo ta nhẫn nhịn nữa, này nhịn đã ba năm, ta nhịn không nổi nữa, cừu này không báo ta sẽ không phải họ Tô!» Đây là thanh âm của Tô Lăng.
«Tam đệ, ta biết trong lòng ngươi khó chịu, nhưng xú nha đầu Tô Tất lần trước ra tay rất quỷ mỵ, thật khó đối phó.» Tô Minh khuyên giải an ủi nói.
«Lại như thế nào nữa? Ta đã phá xong tầng thứ tứ, tiến đến tầng thứ năm cao thủ, chẳng lẽ còn không đối phó được với xú nha đầu kia! Ta mặc kệ, chờ đêm nay khách nhân tản đi, ta phải đi tìm xú nha đầu kia báo thủ!»

«Tam đệ….»

«Nhị ca, ngươi không cần khuyên nữa, ý ta đã quyết. Nếu lần này ta còn đánh không lại Tô Tất, cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn âm đọc, ta cũng không tin hạ độc trong đồ ăn, xú nha đầu kia còn có thể bảo toàn tính mạng!»
Tô Tất nấp ở ngoài cửa sổ nghe vậy, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, quanh thân bắt đầu bao trùm sát khí lạnh thấu xương.
Năm đó nàng nương tay, đúng là thả hổ về rừng. Nàng bất quá chỉ bẻ gãy một cái tay và một cái cằm của Tô Lăng, hắn lại muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Nếu hắn đã tâm ngoan như thế, vậy thì đừng trách nàng thủ lạt.
Tô Tất nguyên bản muốn đẩy cửa vào trực tiếp giải quyết Tô Lăng, nhưng là nhìn lại Tiên thiên chỉ thư trong ngực áo, nàng đột nhiên phúc chí tâm linh, một kế sách hoàn hảo ở trong đầu bắt đầu thành hình.
Tô Lăng, ngươi muốn ta chết đi? Ta đây cho ngươi chết cũng không biết là chết như thế nào!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi