ĐẠI CA

Ngày thứ ba, nhà Ngụy Khiêm đã hoàn toàn trở lại như bình thường.

Tuy Ngụy Khiêm chỉ quay về dưỡng thương chứ không làm gì hết, nhưng tác dụng của gã y như kết hợp giữa Định Hải Thần Châm(1) và vật may mắn, chỉ cần chọc một phát là mọi người đều có thể đi làm việc nên làm như thường.

Sáng sớm, Ngụy Chi Viễn chào một câu rồi sắp xếp đồ đạc chuẩn bị đến trại hè báo danh, vừa mở cửa thì một chiếc ly sứ ném xuống cái “xoảng”, Ngụy Chi Viễn vội rụt chân, ngẩng đầu lên xem thử.

Chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng ngay trước cửa nhà Tam Béo, chõ mồm vào dùng giọng nói với sóng xung kích lên tới hàng triệu đê-xi-ben: “Hùng Anh Tuấn, ông lăn ra đây cho tôi!”

Lão Hùng cài khóa chống trộm, kéo cửa ra một khe nhỏ, nấp bên trong lí nhí nói: “Bà, bà xã bớt giận.”

Bà xã không bớt giận nổi, đôi mắt hai mí long sòng sọc: “Được, ông có bản lĩnh rồi, đi mấy tháng liền không thèm nói một lời, gái già này còn tưởng ông toi rồi chứ! Sao ông không chết mất xác luôn đi? Vừa về đã trốn vào nhà con hồ ly tinh, tôi nói Hùng Anh Tuấn, ông già đầu rồi, giữ thể diện một chút bộ chết chắc?!”

Ngụy Khiêm suýt nữa phun hết sữa đậu nành, vội tập tễnh bước ra đuổi Ngụy Chi Viễn: “Mau đi học đi, đừng có hóng hớt!”

Sau đó với tay đóng cửa nhà mình, dựa tường hành lang khoanh tay trước ngực, nét mặt hưởng thụ như xem kịch, lắng nghe “âm nhạc trên trời” ở tầng trên.

Thấy bên ngoài muốn trình diễn cảnh vợ lớn bắt vợ bé, Tam Béo mặt mày ủ ê vội vàng đẩy Lão Hùng ra, mở khóa chống trộm, khép nép nói: “Chị Thiết Phiến(2), xem như em van chị, chị nhìn cho kỹ, có con ‘hồ ly tinh’ nào trông như Lão Trư này không?”

Khuôn mặt to đùng của Tam Béo choán hết cả võng mạc khiến bà Hùng lập tức giật nảy mình, mất nửa phút không lên tiếng nổi.

Lão Hùng nhát cáy thừa cơ nhón chân chuồn vào nhà, không ngờ nhanh chóng bị bà Hùng phát hiện ra ý đồ.

Bà Hùng quát to, thò những móng tay nhọn hoắt, dùng sức kiến càng đánh bật con voi Tam Béo, xông vào nhà người ta tóm Lão Hùng ra, xắn tay áo bắt đầu bạo lực gia đình đơn phương, lôi cổ ông chồng về.

Tam Béo rất kính nể, dùng tay không làm động tác ngả mũ, khom lưng đưa tay tiễn họ xuống lầu, Ngụy Khiêm không nhịn được làm động tác ngả mũ chào y hệt Tam Béo.

Hai người hớn hở nhìn Lão Hùng bị lôi đi, dùng sự ăn ý mà người khác khó lòng hiểu nổi đồng thanh nói: “Loại hèn hạ tự có trời phạt!”

… Vẻ mặt Lão Hùng chỉ có thể nói là bi phẫn.

Chẳng qua hai ngày mà Lão Hùng đã quay lại.

Lão gõ cửa nhà Ngụy Khiêm, vừa thấy lão Ngụy Khiêm liền nói ngay: “Anh còn chưa bị đánh chết cơ à?”

“…” Lão Hùng câm nín giây lát, “Vẫn khỏe mạnh, khiến chú thất vọng rồi.”

Lão Hùng cho Ngụy Khiêm hai phương án tùy gã lựa chọn, một là Ngụy Khiêm trên cơ sở giá cả công bằng, giảm một chút rồi bán phần của mình cho Lão Hùng, gã lấy tiền rồi đi, một là coi như gã hùn vốn, Lão Hùng thống nhất bán đi rồi chia lợi nhuận cho gã.

Chỉ cần Ngụy Khiêm không ngu thì gã sẽ chọn cách thứ hai, thế là Lão Hùng chắp tay, nói ra mục đích thật sự của chuyến này: “Tốt quá, dù sao chú cũng chưa nhập học, nghỉ hè đi bán thuốc với anh đi.”

Ngụy Khiêm thò cái chân bị thương ra trước mặt Lão Hùng hỏi: “Ông chủ Hùng, anh hãy sờ vào lương tâm của mình rồi bảo với tôi nó còn đó chưa bị chó tha đi.”

Lão Hùng tỉnh bơ hỏi: “Chú không muốn tận mắt nhìn thấy công sức lặn lội đường xa biến thành nhân dân tệ, xếp hàng chui vào tài khoản của mình như thế nào à?”

Ngụy Khiêm: “…”

Lão Hùng suy tính qua rồi lại lập tức đưa ra đề nghị mới: “Anh cảm thấy Tam tiên sinh này rất hợp duyên với anh, về sau có thể kéo lên thuyền giặc luôn.”

Ngụy Khiêm hỏi từ đáy lòng: “Sao anh nhận ra được điểm này?”

Lão Hùng nói: “Anh cho rằng Tam tiên sinh này cực kỳ có thiện ý, chú xem tên anh ta đi – nghe nói lúc nhỏ có một hòa thượng đi qua nhà, khăng khăng nói anh ta có duyên với Phật, muốn dẫn đi quy y, chỉ có điều đôi cha mẹ phàm tục không nỡ, nên mới chiết trung, lấy chữ ‘ngư’ trong ‘mộc ngư’, đặt cho cái tên Đàm Ngư(3).”

Ngụy Khiêm híp mắt nghe một hồi, phát hiện mặt Tam Béo đã dày thêm một lớp, có thể bẻ ngoặt cái tên “Đàm Vu” sỉ nhục cả đời này đến mức ấy, bèn hỏi: “Ổng không cho anh biết ổng vốn họ ‘lâm’, từ trên trời rơi xuống, tháp Lôi Phong năm đó cũng do lúc rơi xuống đất ổng lỡ đạp đổ à?”

Lão Hùng thở ngắn than dài: “Ôi loại người phàm tục tam quan không hợp…”

Ngụy Khiêm: “Đi tìm bà ngoại ‘lâm hành mật mật phùng’ của anh mà nói.”

Đang nói chuyện thì Tiểu Bảo vừa vặn từ bên ngoài chạy về, Lão Hùng nhìn con bé từ trên xuống dưới: “Đây là em gái chú hả, cô bé nhiêu tuổi rồi?”

Ngụy Khiêm thuận tay đè đầu Tiểu Bảo một cái: “Sắp mười bốn rồi, Tiểu Thổ Hành Tôn, còn lùn hơn cả tụi mười tuổi.”(4)

“Không sao, lớn hơi chậm thôi,” Lão Hùng hiền lành nhìn Tiểu Bảo, xuyên qua hiện tượng xem bản chất, “Chú xem chân cô bé đó, mai sau không lùn được đâu.”

Tiểu Bảo nghe mà mắc ói, không biết câu này là khen hay chê.

Trước khi đi, Ngụy Khiêm tiễn Lão Hùng ra ngoài, Lão Hùng giống như tùy ý hỏi: “Em trai chú đâu?”

Ngụy Khiêm nói: “Đi tham gia trại hè rồi.”

Lão Hùng im lặng giây lát: “Trại hè? Chắc học hành không tệ nhỉ?”

Ngụy Khiêm làm bộ khiêm tốn cười nói: “Đâu có, nó không giỏi, chỉ bình thường thôi, có điều vẫn hơn tôi.”

“Thông minh, học giỏi,” Lão Hùng lắc đầu như than thở, nói với Ngụy Khiêm, “Phải dạy dỗ cho tốt đấy.”

Ngụy Khiêm sửng sốt: “Hả?”

Lão Hùng rề rà đưa tay ra dấu: “Đao kiếm mỏng đến mức độ nhất định thì toàn thân giống như chỉ còn lại mỗi lưỡi, tà khí yêu binh thời cổ phần lớn đi con đường này. Thứ kiểu này kiếm đi nghiêng mũi, vừa ra khỏi vỏ là sẽ chém xuống một lớp máu thịt. Nhưng con người ta đâu phải sắt thép, nếu sống quá ‘bạc’ thì rất nguy hiểm, rất dễ phúc bạc mệnh cũng bạc…”

“Gì cơ, phiền quý ông đợi một chút, tôi đây hơi thiếu văn hóa,” Ngụy Khiêm ngoáy tai, “Có thể phiền quý ông dùng ngôn ngữ loài người để diễn đạt không?”

“…” Lão Hùng nhìn gã, trên khuôn mặt như đại tiên từ từ lộ ra vẻ ấm ức, “Mẹ kiếp anh đắc tội gì với thằng ranh nhà chú mà nó dám đi mật báo với bà xã anh, còn dám như vậy, còn dám như vậy thì đừng hòng anh tha!”

Nói xong Lão Hùng hùng hổ bỏ đi.

Ngụy Khiêm cho là Ngụy Chi Viễn mách lẻo chuyện này, nói sao đây nhỉ? Làm hơi bị thất đức, nhưng thật hả lòng hả dạ ghê.

Song dù sao người ta đã kiện đến chỗ mình, Ngụy Khiêm quyết định phải tỏ vẻ một chút, vì thế cuối tuần Ngụy Chi Viễn được nghỉ về nhà, anh hai liền mặt nặng mày nhẹ vẫy tay gọi nó: “Mày lăn qua đây cho tao!”

Ngụy Chi Viễn thót tim, mau chóng lăn đến.

Ngụy Khiêm bỏ cái chân bị thương lên bàn trà bên cạnh, châm thuốc cái “tạch”, dùng giọng điệu “khai thật tao tha ngoan cố tao xử” hỏi Ngụy Chi Viễn: “Mày tự khai đi, mày đã làm gì?”

Đầu óc Ngụy Chi Viễn lập tức trống rỗng, theo bản năng cho là vụ việc trong xưởng chế biến thịt bị phát hiện.

Nhưng phản ứng đầu tiên không phải là mình sẽ rơi vào kết cục nào, hay liệu có cảnh sát tới bắt mình, cũng không phải liệu mình có bị tội danh gì không – mà là anh hai biết rồi, nó phải làm sao đây?

Liệu anh hai có cảm thấy nó mưu mô? Có cảm thấy nó rất đáng sợ? Liệu có cảm thấy mình đang nuôi một con quỷ mặt mũi đáng ghét ở bên cạnh?

Ngụy Chi Viễn lập tức hoảng hốt, sắc mặt thoắt cái trắng bệch.

Ngụy Khiêm không ngờ nó phản ứng mạnh vậy, thoáng ngẩn ra, tự kiểm điểm một chút, thấy mình quả thật chưa nói gì nặng cả.

Gã ho một tiếng, nhướng mí mắt lên, để giọng mình nghe không hung ác nữa: “Mày hãy nói xem, bao nhiêu tuổi rồi, hả? Còn làm chuyện thế này, mà làm rồi thì thôi đi, lại để người ta biết rồi kiện tới chỗ tao… Khụ, đương nhiên, tao không có nói không bị phát hiện là đúng!”

Lý trí bay xa của Ngụy Chi Viễn rốt cuộc dần quay về – đúng rồi, giọng điệu ban nãy khi anh hai gọi mình, đâu thể là có chuyện lớn?

Vả lại, tuy lão kia chết trong kho hàng, nhưng cửa là do người thay ca khóa, lão tự mình đi vào, mình chẳng qua dùng tiền của lão mua ít rượu thôi, đừng nói mình đã xử lý sạch sẽ không ai tra ra, dù có người tra rõ hết căn nguyên, ai có thể chỉ dựa vào từng này để định tội mình?

Lòng Ngụy Chi Viễn vì chấn động mà rời rã lại thu về, một lần nữa trở về trạng thái lòng dạ sắt đá.

Nhìn Ngụy Khiêm một cái, Ngụy Chi Viễn thầm phỉ nhổ mình vì vừa rồi đã để rối lòng.

Lòng cậu bé này tựa như một vùng biển, ngoài mặt yên ả không gợn sóng, dường như luôn lý tính mà yên tĩnh, bên trong lại ẩn chứa sự ngỗ nghịch rất mạnh và xao động liên tiếp, cân bằng thời gian dài trên một điểm tới hạn nguy hiểm chạm vào là nổ.

Trong biển lòng thế này, Ngụy Chi Viễn nghĩ: Anh hai biết rồi thì thế nào? Dẫu sao mình cũng từng thề, mai sau phải chăm sóc anh cả đời, mình có cái gì thì cho anh cái đó, dù anh muốn tính mạng mình, mình cũng phải trả lại ơn dưỡng dục nhặt mình về năm ấy, khỏi nợ nần gì nhau.

Thế việc anh hai có cách nhìn gì với nó, lại có gì quan trọng đâu?

Ngụy Chi Viễn lừa mình dối người nghĩ thầm: “Dù sao thì mình đã như thế rồi, người khác thấy sao đều không quan trọng.”

Nhưng ngoài mặt đối với Ngụy Khiêm, Ngụy Chi Viễn vẫn giữ nguyên sự ngoan ngoãn nhất quán, biết lắng nghe mà thừa nhận lỗi lầm: “Em sai rồi, lần sau nhất định em sẽ gọi điện thoại nặc danh.”

“Hừ!” Ngụy Khiêm đứng vững trên lập trường của phụ huynh, đảm bảo sự không ủng hộ ngoài mặt, đồng thời cũng ngầm bày tỏ sự yêu thích trong lòng, quyết định thưởng cho Ngụy Chi Viễn.

Gã nhảy lên bằng một chân, bá vai Ngụy Chi Viễn, thong thả nói: “Lát nữa bảo bà khỏi nấu cơm, chúng ta đi ăn ngoài.”

Ngụy Chi Viễn nét mặt tự nhiên, dường như chẳng mảy may khác thường, lòng bàn tay đỡ eo Ngụy Khiêm lại vã mồ hôi.

Tháng cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Ngụy Khiêm và Tam Béo theo Lão Hùng chạy ngược chạy xuôi lo việc buôn bán.

Lúc này Ngụy Khiêm mới phát hiện, Lão Hùng tuyệt đối không như vẻ bề ngoài, quan hệ rất rộng, việc gì cũng nhúng tay vào – liên tưởng đến chuyến đi Tây Bắc là hiểu, dù mục đích của mọi người là buôn thuốc, dọc đường lại không mảy may bị mục tiêu cuối cùng ảnh hưởng, chỉ cần có thể kiếm tiền, thấy được thương cơ, món gì kiếm được là buôn món đó.

Lão Hùng đập đông một búa tây một đòn, không phải lao bừa như ruồi nhặng cụt đầu, mà như là đang tích lũy, tìm kiếm cái gì đó.

Lúc rỗi, Ngụy Khiêm vẫn thích rúc trong hiệu thuốc của Lão Hùng, thi thoảng tiếp vài người khách, còn đâu là tán dóc không, lâu lâu lại cùng Tam Béo sỉ nhục Lão Hùng.

Lão Hùng mở lượng hải hà, không thèm chấp nhặt với bọn thanh niên choai choai.

Nói đến chuyện Lão Hùng nhất quyết đòi mua nồi, Tam Béo không nhịn được hỏi: “Ông chủ Hùng, loại nghèo kiết xác thấy tiền là sáng mắt như nhóc Khiêm nhà chúng tôi thì còn dễ hiểu, nhưng người gia tài bạc triệu như anh sao cũng liều mạng vậy?”

Lão Hùng thong thả nói: “Đương nhiên là vì lợi nhuận. Thương nhân là người dựa vào gánh vác mạo hiểm để kiếm lợi nhuận, các chú công nhận chứ? Gánh vác mạo hiểm và lựa chọn cẩn thận là kiến thức cơ bản của thương nhân.”

Ngụy Khiêm lập tức phá đám: “Thứ cho tôi mắt kém, chỉ thấy khả năng gánh vác mạo hiểm và kéo người ta lên thuyền giặc của anh, còn những điều khác hư ảo quá, tôi không thấy nổi.”

Lão Hùng ngắn gọn bình luận ý kiến của gã: “Tóc dài kiến thức ngắn.”

Tam Béo phe phẩy quạt hương bồ, cười khoe hết cả lợi.

Ngụy Khiêm quyết định trước khi khai giảng phải cắt bớt mái tóc hơi dài theo hướng nghệ thuật gia dã thú.

“Lúc trước chính là chú mặt dạn mày dày đòi lên con thuyền giặc của anh, Tiểu Ngụy Tử tiên sinh đừng đổi trắng thay đen nhé! Hơn nữa, chú nên cảm ơn anh vì con thuyền đã kéo các chú lên là thuyền Noah thật sự,” Lão Hùng trâng tráo đập bàn, bắt đầu bài diễn thuyết cá nhân, “Anh nói cho mà biết, mười năm tới là như thế nào nhé! Đầu tiên, ngành nghề đông lao động không hề có tương lai gì, giống những người… mở quán cơm, làm sản xuất, làm công nhân, đều không được, ngày qua ngày họ chỉ có thể bị chèn ép đến hết không gian sống trong cạnh tranh cùng nghề và giá sức lao động tăng lên.”

“Ví dụ như chú,” Lão Hùng chỉ Tam Béo, “Trò Tam, tốt nhất là chú bỏ ý tưởng mở quán lẩu bán thịt ba rọi đi, việc đó sống tạm còn được chứ muốn làm tốt thì khó lắm, với IQ của chú thì đừng mong nên trò trống.”

Tam Béo bị đả kích vào lý tưởng cuộc đời, ngây ra như phỗng nhìn lão ta.

“Xí nghiệp lắm trang thiết bị… À, văn nghệ với công nghệ cao gì đó đều tính vào hết, chúng có sức sống hơn những cái đi trước nhiều, vậy nên lên đại học rất có lợi, tri thức và kỹ thuật quả thật có thể thay đổi vận mệnh,” Lão Hùng liếc Ngụy Khiêm, nhấn giọng, “Nhưng mùa xuân của xí nghiệp lắm trang thiết bị hiện giờ mới đến nửa đường, cả xã hội chưa kịp đến trình độ đó, không chừng mười năm sau, chúng ta sẽ tạo ra môi trường thích hợp cho công nghiệp kỹ thuật, nhưng bây giờ thì chưa, bây giờ mới manh mún thôi, trong mười năm tương lai, công nghiệp kiểu này sẽ chập chững lớn dần dưới cái bóng bị lũng đoạn, ở trong đây chú rất dễ thành trung sản, cũng có thể sẽ có tiến bộ, nhưng cần có thời gian.”

Ngụy Khiêm ngậm miệng, lắng nghe Lão Hùng nói.

Lão Hùng bưng ly trà lên uống một ngụm, chép miệng: “Chỉ có ngành nghề tập trung vốn mới là đỉnh cao đích thực sẽ không suy bại trong mười năm tương lai, hạng mục một hai người, mấy trăm triệu, mấy tỷ, chú đều có thể bẩy được, đó là trình độ nào? Tiền mặt ùn ùn chảy qua tay chú, trong đầu chú căn bản không có ấn tượng với hai chữ ‘kiếm tiền’ keo kiệt này. Nhưng có một điều, đó là ngành nghề kiểu này có bậc cửa cao tự nhiên, nghĩa là đầu tiên chú phải có vốn đã, tích lũy vốn ban đầu là một quá trình rất khó và cần thiết, khó khăn hơn tất cả những gì về sau chú làm, chú bước lên con thuyền của anh, chẳng khác nào đi tắt khâu tích lũy ban đầu, hiểu chưa? Chậc, ranh con không biết tốt xấu.”

Tam Béo dùng khuỷu tay huých Ngụy Khiêm: “Nhóc Khiêm, ý của anh ta là, mày theo anh ta vào sinh ra tử một phen, là vận may như trúng số vậy đó.”

Ngụy Khiêm nói: “Đúng thế, sao tôi không dùng chút vận may hiếm có này để mua vé số nhỉ?”

Lão Hùng liếc Ngụy Khiêm, nét mặt hơi sầm xuống: “Nhưng anh thừa nhận sai lầm, lần này anh đánh giá hơi sai, có nhầm lẫn trong việc phán đoán mạo hiểm, đặc biệt là có lỗi với Tiểu Lục, tiếc rằng nhà họ không còn ai nữa, nếu không anh còn có thể bù đắp.”

Nhắc tới Tiểu Lục, ba người đều im lặng một lúc, Tam Béo là người duy nhất không tham dự thở dài nói: “Người anh em xấu số.”

Lão Hùng châm điếu thuốc, cắm ngược vào gạt tàn, để khói thuốc lá tự bay lên, như cắm một cây nhang vậy.

Tam Béo và Ngụy Khiêm liếc nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy hơi quen – lúc hai người tưởng nhớ Mặt Rỗ dưới gốc hòe, cũng từng cắm một điếu thuốc như thế.

Lão Hùng nói với Ngụy Khiêm: “Thật ra ban đầu anh không định dẫn chú theo đâu, chú mày…”

Ngụy Khiêm: “Tam quan không hợp với anh.”

Lão Hùng lườm một cái, Ngụy Khiêm từng vào sinh ra tử một phen với lão, bảo là giao tình sinh tử cũng không quá, rất nhiều lời không còn kiêng kị nữa, liền nói toạc ra: “Khi chú coi tiệm cho anh lần đầu tiên, mọi thứ đâu vào đấy không gian lận, anh vốn cảm thấy chú là một nhân tài, sự thật chứng minh quả thực thế, to gan thông minh biết nắm bắt cơ hội – nhưng lần đó anh cho chú năm ngàn, chú nhận luôn được hả?”

Ngụy Khiêm: “Ồ, thì ra anh không thật lòng muốn cho hả?”

“Không phải…” Lão Hùng nghẹn họng, “Anh không có ý đó, nhưng vượt mức nên được, ít nhất chú phải hơi từ chối chứ?”

Ngụy Khiêm: “Tôi chối thì anh sẽ không cho nữa?”

Lão Hùng: “Vẫn sẽ cho.”

Ngụy Khiêm trợn mắt: “Đồng chí Hùng Anh Tuấn anh bị khùng hả?”

Lão Hùng thở dài: “Chú phải biết rằng ở lứa tuổi chú, cơ hội, tầm mắt và kiến thức kinh nghiệm mới là quan trọng nhất, cứ dán mắt vào vài ba đồng như vậy làm gì? Tiền là nhất thời, có lâu dài được không? Anh nói tiền chính là nước, càng chắt bóp càng mất, chú tin chứ?”

Bần cùng vốn là điểm không thể chạm vào của Ngụy Khiêm, nhưng trong tài khoản của gã đã có sáu bảy vạn đồng, khi ấy cũng là một khoản không nhỏ, và như kỳ tích… thái độ với điểm không thể chạm bất giác cũng buông lỏng hơn, thậm chí có thể thảo luận như tự giễu.

Ngụy Khiêm cười nói: “Anh đừng có đứng đó chỉ tay năm ngón, lý luận suông ai mà chẳng nói được? Tôi không biết tiền là khốn nạn sao? Một tên con nhà giàu dát vàng đầy người như anh, đừng ra vẻ với dân nghèo bọn tôi. Nếu anh cũng phải nuôi cả gia đình, ăn bữa hôm lo bữa mai, giật gấu vá vai bất cứ lúc nào và nơi nào, thì anh cũng phải chi li từng xu như tôi thôi.”

Lão Hùng dùng hai tay véo mặt Ngụy Khiêm, kéo mí mắt gã xuống: “Chú thôi trợn mắt đi – hai ta rốt cuộc là ai chỉ tay năm ngón? Ông anh chú là thế hệ trước cải cách mở cửa, chú về hỏi bà cụ nhà các chú xem, lúc nhỏ bọn anh có cái gì? Nhà bọn này nghèo muốn rớt mồng tơi, mười tuổi anh đã phải theo cha mạo hiểm ra biển, lúc ấy không biết đám ôn con các chú còn đang ở bụi tre nào!”

Lão nói là sự thật, Ngụy Khiêm và Tam Béo không lên tiếng.

“Tóc dài kiến thức ngắn, chú mày đúng là tóc dài kiến thức ngắn!” Lão Hùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cái tổn thương người ta không phải bần cùng và thiếu thốn trên vật chất, mà là so sánh, so sánh đó hiểu không? Chú mày luôn nhìn người khác, trong lòng luôn lo lắng, nên mới không có sức mạnh.”

Tam Béo nhớ tới những việc vô liêm sỉ mà Ngụy Khiêm từng làm, lập tức vỗ tay khen: “Nhóc Khiêm, anh Hùng nói đúng ghê!”

Ngụy Khiêm xua tay: “Anh nói thừa quá, mấy ông thầy chùa bảy tám mươi trong núi thẳm rừng già còn nghĩ thông hơn anh, có giỏi thì đi mà ngồi thiền đọ với mấy ổng. Tôi thiếu kiến thức thì sao? Tôi lo lắng thì sao? Tôi là một thanh niên lăn lộn giữa bùn lầy, lấy đâu ra sức mạnh? Bán thân hả? Thật tình phiền nhất là mấy ông già nghiêm với người ngoài lại khoan dung với mình như anh.”

Tam Béo ngẫm thử, cảm thấy cũng có lý, vì thế lập tức trở giáo: “Anh Hùng, nhóc Khiêm nói đúng ghê!”

Ngụy Khiêm và Lão Hùng đồng thời liếc hắn một cái, khinh thường cái hạng cỏ đầu tường chuyên ngả theo gió này.

Tháng Chín, Ngụy Khiêm rốt cuộc tạm rời hiệu thuốc của Lão Hùng để đến trường báo danh, qua đợt tập quân sự, da dẻ mất hơn một tháng mới nhả nắng tiếp tục đen nhẻm bằng tốc độ ánh sáng, lúc xách hành lý về nhà đụng trúng Tam Béo, Tam Béo chỉ vào gã cười không thấy tổ quốc đâu: “Ê chú em, diễn một vở Trát Mỹ án coi, với tạo hình này chắc khỏi cần hóa trang, chỉ dán thêm ông trăng là dư sức ‘đêm thẩm âm, ngày thẩm dương’ rồi!”(5)

Mà Ngụy Chi Viễn vào cấp hai, bắt đầu bộc lộ khía cạnh càng thêm khác người, năm đầu tiên lên lớp Bảy, năm thứ hai đã nhảy vào lớp Chín trọng điểm.

Như để nghiệm chứng lời Lão Hùng nói, cậu càng lớn càng “bạc”, Ngụy Khiêm rốt cuộc để ý đến cậu một cách muộn màng, Ngụy Khiêm phát hiện khi cậu nhóc này không nói không cười, trong ánh mắt bình tĩnh như ẩn giấu hai con dao sắc lẻm, chỉ có lúc ở nhà là vẫn hiểu biết và quan tâm như trước kia.

Ngụy Chi Viễn lúc nhỏ chỉ biết giả ngu ngốc vờ đáng yêu, có điều khi đó vẫn còn nhận ra được, nhưng trước mắt Ngụy Khiêm không nắm được chính xác lắm.

Chỉ thỉnh thoảng ngồi vào bàn ăn, cả nhà vừa xem các tin tức lớn nhỏ trong ti vi vừa thuận miệng tán dóc, Ngụy Khiêm mới nghe được một chút quá khích lơ đãng để lộ từ trong dăm ba câu của Ngụy Chi Viễn.

Ngụy Chi Viễn cũng không còn thích bám gã nữa – đương nhiên, đây vốn là con đường cần phải qua khi tụi con trai đến độ tuổi nhất định, trước kia Ngụy Khiêm cảm thấy thằng nhóc bám mình rất phiền, bây giờ lại đột nhiên có cảm giác mất mát.

Mà thật ra Ngụy Chi Viễn đối với gã, không chỉ là “không bám” thôi đâu.

Bữa nọ, Tiểu Bảo thoáng thấy tờ giấy nháp Ngụy Chi Viễn dùng là thông báo về đại hội ma-ra-tông mùa đông của trường, liền thuận miệng hỏi một câu.

Ngụy Chi Viễn lắc đầu: “Tao không muốn tham gia, không đăng ký.”

Ngoài miệng nói lịch sự nhưng thật ra trong bụng lại nghĩ, chỉ có bọn lừa mới chạy lòng vòng quanh một thứ, ngu chết được, cậu chả thèm tham gia.

May mà cậu nói nghe rất lịch sự, Tống Tiểu Bảo mới tiếp lời: “Em nhớ lúc mới lên cấp hai hình như anh hai cũng từng tham gia, còn được giải nhì đó… Ôi, là giải nhì hay giải ba nhỉ? Em cũng chả nhớ nữa.”

Ngụy Chi Viễn dừng viết.

Nửa tháng sau, Tiểu Bảo nhìn thấy giấy khen và phần thưởng “Hạng nhất đại hội ma-ra-tông mùa đông” trên bàn anh ba.

Đến tuổi này thì trí óc hơi chậm phát triển của Tống Tiểu Bảo cuối cùng đã đuổi kịp mức trung bình, cô bé không ngốc đến độ mở miệng hỏi Ngụy Chi Viễn chẳng phải lúc trước bảo không muốn tham gia à, chỉ nghĩ bụng: anh ba muốn so đấu với anh hai à?

Ngụy Khiêm bình yên trải qua cuộc sống đại học vừa học vừa làm, gã lựa chọn phớt lờ khuyên răn của Lão Hùng là “đừng để tiền làm mờ mắt”, tiếp nhận phần “vạn vật đều có thể buôn bán” – từ bán cạc điện thoại ở trường cho đến theo Lão Hùng đi buôn máy móc chữa bệnh, từ sáng tới tối không lúc nào nhàn rỗi.

Thời gian rỗi người ta “đá bóng chơi bời yêu đương”, Ngụy Khiêm dùng hết vào “bán đồ bán đồ bán thật nhiều đồ”.

Ngụy Chi Viễn dường như cũng thành một ngọn núi lửa ngủ đông, tâm tư vẫn hướng về Ngụy Khiêm, nhưng cũng ngoan ngoãn học hành tiến tới, không ai kích thích cậu thì cậu cũng chẳng làm chuyện gì quá giới hạn.

Đương nhiên, quá giới hạn hay không thì chỉ là Ngụy Khiêm không biết mà thôi.

Ngụy Khiêm mười ngày thì hết tám là ở bên ngoài với Lão Hùng hoặc là ở lại trường, lúc bận bịu quả thật chỉ muốn về nhà mỗi tuần một lần thôi.

Mà mỗi khi gã về nhà, giấc ngủ sẽ biến thành tra tấn với Ngụy Chi Viễn.

Ngụy Chi Viễn lớn dần, chiều cao đuổi kịp thậm chí sắp vượt qua anh hai, cũng theo đó, sự xao động không nói nên lời càng khó mà lờ đi.

Bóng ma thời thiếu niên bị cậu nhốt tận sâu dưới đáy lòng càng tràn lan ra.

Ngụy Chi Viễn kháng cự theo bản năng, nhưng dần dần lại không ngăn cản được sự khao khát và nôn nóng khó nói thành lời.

May mà lúc này, cũng chính là năm thứ tư đại học của Ngụy Khiêm, tất cả giống như qua cơn bĩ cực đến ngày thái lai, khu ổ chuột như khối u ác tính trong thành phố rốt cuộc bị quy hoạch, họ phải dọn khỏi nơi đây.



 

  1. Định Hải Thần Châm chính là cái cột trụ bị Tôn Ngộ Không cướp từ Đông Hải Long Vương và đổi tên thành gậy Như Ý, ở đây tác giả muốn nói Ngụy Khiêm là trụ cột chống đỡ cho cả gia đình.

 

  1. Thiết Phiến công chúa vợ Ngưu Ma Vương hẳn ai cũng biết hen. Chuyến này Bà La Sát đánh ghen với Trư Bát Giới.
  1. Mộc ngư là cái mõ, tuy nhiên tên của Tam Béo thực chất là Đàm Vu, tức cái ống nhổ. Vu với ngư đồng âm.

 

  1. Thổ Hành Tôn là nhân vật trong Phong Thần diễn nghĩa, dáng người thấp bé.
  1. Trát Mỹ án còn có tên Việt là Xử án Trần Thế Mỹ. Ở đây Tam Béo đang trêu Ngụy Khiêm đen như Bao Công.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi