ĐẠI CA

Cứ thế, thằng bé rốt cuộc dày mặt ở lại.

Rất nhiều năm về sau, khi nhớ lại chuyện này, nó cảm thấy mình đã làm được một hành động vĩ đại bất khả thi.

Ông anh khốn nạn sau khi cứng cánh thì càng phát huy phẩm chất khốn nạn riêng biệt kia đến độc nhất vô nhị, trời sinh lòng dạ sắt đá, xưa nay nói một không hai, đôi lúc thằng bé phải hoài nghi rằng trên thế giới này rốt cuộc có thứ gì thay đổi được cách nghĩ của Ngụy Khiêm hay chăng.

Nhưng năm ấy, sau khi quan sát mấy tháng, rồi bám dính mấy tuần, nó lại thật sự lay chuyển thành công cái tên khốn lòng dạ sắt đá này.

Sau khi ở lại nhà Ngụy Khiêm, thằng bé dần khôi phục khả năng nói chuyện, chỉ là hầu hết thời gian nó vẫn rất trầm lặng, hình như lo lắng cảm giác tồn tại quá mạnh sẽ dẫn đến sự ghét bỏ và ngược đãi của người khác.

Mới đầu, ngay cả giường và sofa nó cũng chẳng dám trèo lên, cứ đến tối là rúc vào xó nhà, ngủ ngay dưới đất hệt như chó hoang vậy.

Dường như chỉ cần có một mái nhà để tránh gió che mưa, thêm chút ít đồ ăn, là nó đã thỏa mãn lắm rồi.

Ngụy Khiêm quan sát hành vi của nó, khó lòng ức chế nhớ khi mình bằng thằng nhóc này, cũng từng dè dặt lấy lòng cha dượng như vậy, gã hiểu rõ ý nghĩa của những hành vi đó, chẳng những không cảm thấy nó quái dị, ngược lại âm thầm sinh ra mối liên hệ tình cảm bí ẩn.

Đương nhiên – gã sẽ không thể hiện ra loại tình cảm này, Ngụy Khiêm cho rằng mình là “chủ gia đình”, hống hách một chút là chuyện nên làm.

Gã kiên nhẫn tắm rửa cho thằng nhỏ, sợ nó có rận bèn cạo trọc đầu, lại còn tìm quần áo cũ của Tiểu Bảo cho nó mặc.

Một thằng nhãi đầu trọc lóc mặc loại váy rẻ tiền của bé gái bỏ viền hoa mà trông không dị hợm, đủ thấy ngoại hình khá được.

Ngụy Khiêm nhìn nó suy tư một lúc lâu, miệng chó khó phun nổi ngà voi mà bình luận như sau: “Hình người dáng chó(1).”

Nhưng Ngụy Khiêm lại nghĩ, chắc hẳn trẻ con đều rất đẹp, có thể là bởi vì nhỏ xíu, trong lòng chẳng sầu lo gì, cho nên ánh mắt cũng sạch trong đến độ phản quang được.

Cách nhìn vớ vẩn này bị Tam Béo một mực bác bỏ – Tam Béo nói đẹp là đẹp, xấu là xấu, đều do trời sinh, chẳng dính một xu tới tuổi tác lớn hay nhỏ.

Tam Béo, Ngụy Khiêm và Mặt Rỗ lớn lên bên nhau, từ bé đã thân tới mức mặc chung cả quần, Tam Béo hơn Ngụy Khiêm ba bốn tuổi, Mặt Rỗ đẻ cùng năm với Ngụy Khiêm, hồi nhỏ cùng nghịch đất nghịch cát, lớn lên cùng làm lưu manh, dù chưa từng cùng nhau làm được việc gì tốt nhưng rất thân thiết.

Đến tuổi dậy thì, Ngụy Khiêm phát triển chiều dài, ngày càng gầy và cao, Tam Béo phát triển chiều ngang, mới mười bảy mười tám mà y hệt ông chú trung niên bụng phệ… Về phần Mặt Rỗ, gã cao thấp mập ốm đều không quan trọng, đám mụn để lại chi chít sẹo lồi lõm trên mặt khiến đầu gã y chang một hành tinh nhỏ gồ ghề, nửa đêm gặp chắc phải sợ phát khóc, thế nên những đặc điểm khác đều mờ nhạt hẳn.

Bản thân tên Tam Béo mập ù này đã y như dượng hai của Trư Bát Giới mà còn không biết xấu hổ ưa bình phẩm đẹp xấu, mỗi lần thấy Tiểu Bảo là hắn đều than ngắn thở dài, bởi vì con nhỏ thật sự quá xấu.

Cậy tình bạn, Tam Béo nói thẳng với Ngụy Khiêm – thông thường Ngụy Khiêm không thích nghe cái gì thì hắn càng khoái nói cái đó.

Mỗi lần sang chơi, Tam Béo đều phải đau buồn bế Tiểu Bảo lên đánh giá một phen rồi nói như hát: “Em ơi, em gái số khổ của anh ơi, sao mặt em có thể đen sì thế này, rơi vào đống than chắc khỏi tìm luôn!”

Ngụy Khiêm giật Tiểu Bảo lại: “Cút mẹ ông đi, ngăm ngăm da trâu nhìn lâu mới thấy đẹp!”

Tam Béo tiếp tục gào khóc: “Nói dối không chớp mắt, có người đẹp ti hí mắt lươn thế này hả?”

Ngụy Khiêm hùng hồn nói: “Mắt bé thì sao, mặt bọn này cũng bé mà! Mắt trâu to không? Có nằm trên cái mặt mâm của ông thì vẫn hí như thường!”

Tam Béo: “Cút, cái mâm nhà mày có đẹp trai được như anh Tam đây không? Ôi thực ra mắt to hay nhỏ chưa phải là vấn đề, chú xem cái mũi nữa này – cái mũi tẹt làm anh lo muốn chết, y như vừa đập vào cửa vậy, nhóc Khiêm, chú mày nói sao con nhỏ lại không giống mẹ chứ? Không giống mẹ mà giống chú mày thì cũng đâu phải lo!”

Ngụy Khiêm: “Mẹ kiếp, nó có phải do tôi đẻ đâu!”

Nói xong Ngụy Khiêm xách Tiểu Bảo lên ngang với tầm mắt mình, quan sát khuôn mặt giống hệt cha ruột của nó một phen, dù là ruột thịt thì gã cũng không thể không thừa nhận Tam Béo nói đúng, mũi Tiểu Bảo tẹt lét đến là tội, y như không có xương mũi vậy.

Ngụy Khiêm lo lắng tính thầm trong bụng, mai mốt bất kể thế nào cũng phải bảo vệ đôi mắt con bé, không thể để bị cận được, không thì cái mũi tẹt lét này đỡ chả nổi cặp kính đâu.

Nhưng gã vẫn không chịu thừa nhận em mình xấu, liền già mồm át lẽ phải: “Mũi tẹt thì sao, con gái mũi cao xấu hoắc, mũi cao… mũi cao trông chẳng tốt đẹp gì.”

Gã nói thế là bởi vì mẹ gã có sống mũi cao thẳng thanh tú, mũi là vua trong ngũ quan, giúp bà ta trông đầy sức sống, gặp qua là có ấn tượng sâu sắc. Mà Ngụy Khiêm luôn căm thù tất cả các đặc điểm của mẹ – chẳng cần biết là đẹp hay xấu.

Trong lòng Ngụy Khiêm, chỉ cần Tống Tiểu Bảo không giống mẹ thì dẫu mai kia biến thành một đứa xấu hoắc núi lửa đầy mặt như thằng Mặt Rỗ, gã cũng cảm thấy đáng yêu.

Tam Béo biết nội tình nhà gã, hiếm khi không tranh cãi, đón lấy Tiểu Bảo trong lòng Ngụy Khiêm rồi thỉnh thoảng lại bóp mũi con nhỏ – về sau lớn lên mũi nó không còn tẹt nữa, chắc hẳn là nhờ ông anh béo dùng sức người kéo cho. Tam Béo vừa bóp vừa lải nhải: “Em ơi, cô em không gả nổi của anh ơi…”

Lúc này, Mặt Rỗ đẩy cửa bước vào, cười hề hề nói: “Anh, anh Tam, khờ khờ khờ… Khiêm, em, em Tiểu Bảo.”

Tam Béo bịt tai Tiểu Bảo như sắp ra trận: “Ôi mẹ ơi, cụ đừng có nói chuyện trước mặt trẻ nhỏ, mốt nó học nói lắp như cụ thì thằng anh nó giẫm cụ thành con tép!”

Mặt Rỗ thiên phú có hạn, cả đời cũng chẳng nói năng sắc bén nổi, đành phải đi theo đường hiền lành chất phác, nghe thế chỉ sờ đầu cười ngu chứ không giận, gã xoa đầu Tiểu Bảo và thằng nhỏ được nhặt về, lấy hai cục kẹo chia cho mỗi đứa.

Mặt Rỗ bỏ học từ lâu rồi, không phải vì không có tiền đi học, nguyên nhân thật sự khó mà nói hết trong một lời – lên lớp Năm rồi mà Mặt Rỗ chỉ có thể đếm tới chín mươi chín, thêm ba số là tịt, giáo viên giận quá phạt gã chép một trăm lần từ một trăm đến hai trăm, gã hì hục chép cẩn thận không thiếu lần nào cũng chẳng hề gian lận, kết quả chép xong giáo viên xem mới thấy nhầm thứ tự, quá giỏi!

Tam Béo xót xa nhìn thằng em vừa dốt vừa xấu, tiếp tục lảm nhảm: “Ôi em ơi, cậu em không cưới được vợ của anh ơi…”

Tam Béo tỏ ra lo lắng cho tình hình hôn nhân của người khác quá sớm, thậm chí Ngụy Khiêm kết luận, tên mập chết bằm này có thiên phú, mai kia nhất định sẽ thành một ông mai.

Ngụy Khiêm hết sức phiền muộn với tình trạng kết bạn của mình, Mặt Rỗ là một tên ngốc, Tam Béo là một tên siêu ngốc, gã bị kẹt chính giữa, gần như có sự buồn đau khi “trên đời toàn kẻ ngốc, chỉ mình ta thông minh”.

Tên ngốc Mặt Rỗ mở miệng hỏi: “Nhạc, Nhạc ca bảo, bảo tao tới hỏi thử mày, mày, mày lo được… học phí chưa?”

Câu này xoáy thẳng vào vết thương lòng của Ngụy Khiêm, trái tim ban nãy hãy còn vui vẻ thoáng cái chìm nghỉm như bị nhét một tảng băng.

Ngụy Khiêm nghĩ bụng, lo được cái con khỉ, nhưng gã không muốn tỏ ra yếu thế mất mặt trước hai tên ngốc, bèn làm bộ chẳng thèm để ý, ra vẻ bí hiểm khoát tay: “À, không gấp.”

Siêu ngốc Tam Béo vội tiếp lời: “Ôi cưng ơi, anh cầu xin cưng, đã đến lúc này rồi, đừng làm bộ làm tịch nữa, việc này không thể không gấp được! Sắp khai giảng rồi! Rốt cuộc sao đây, thiếu bao nhiêu, cưng nói một tiếng, các anh em nghĩ cách giúp cho… Bọn này trời sinh đều có duyên không phận với trường lớp, chỉ mình cưng có triển vọng, mỗi người góp một tay cũng phải đẩy cưng lên!”

Ngụy Khiêm cảm thấy lòng mình như bị một bàn tay nóng hổi bóp một cái, trong một hai giây vốn từ bỗng nghèo hẳn, đôi môi mấp máy không dễ thấy, nhưng mà ngay sau đó, gã lại vẫn dùng hết nghị lực để kiềm chế, giữ vững nội tại vừa khó ưa vừa cứng rắn và bề ngoài như một con sói.

“Được rồi, chuyện bằng cái móng tay.” Ngụy Khiêm làm bộ thờ ơ nói, “Trong lòng tôi tự có tính toán, khỏi cần mấy người mất công, cũng nhắn giúp với Nhạc ca một tiếng, không sao đâu.”

Rồi gã nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “À, đúng rồi, tên nhóc đó, tôi hỏi nó tên gì, nó bảo nó gọi là ‘tiểu tử’, đéo biết thể loại cha mẹ nào lại đặt cái tên hãm như vậy, mấy bữa nay tôi đang cân nhắc việc đặt tên cho nó.”

Mặt Rỗ sốt ruột thay gã, vẫn còn ú ớ muốn nói, nhưng càng sốt ruột càng líu lưỡi, cuối cùng vẫn bị Tam Béo cắt ngang.

Tam Béo hiểu rõ bản tính chết tiệt của Ngụy Khiêm, biết gã là một thằng ranh con dù bên trong mất sạch cũng không muốn mất mặt, hiển nhiên không định nhắc đến việc này trước mặt họ, liền thuận theo ý Ngụy Khiêm, lơ đãng nói tầm xàm: “Được, chú mày tên Ngụy Khiêm, vậy cứ gọi nó là Ngụy Hư đi.”

Ngụy Khiêm cười mắng: “Phắn mẹ ông đi, ‘rỗng bao tử'(2), còn ‘đau bao tử’ chứ.”

Ba người đùa giỡn một phen, ăn cơm nước tự mang tới nhà Ngụy Khiêm rồi sau đó tan đi các ngả.

Ngụy Khiêm cân nhắc qua, Nhạc ca đã hỏi thì gã phải tự đi gặp một lần, không thì sẽ có vẻ như không biết điều – vì tiền tiêu vặt, từ nhỏ Ngụy Khiêm đã chung đụng với đám cặn bã của xã hội, mà Nhạc ca chính là đại ca, là người ngầu nhất, lớn hơn tất cả, đã lăn lộn rất nhiều năm, gia đình rất có máu mặt, cũng hết sức trọng nghĩa, luôn đối đãi chân thành với đám anh em, chưa bao giờ kênh kiệu.

Sau khi mẹ Ngụy Khiêm chết, Nhạc ca quan tâm đến anh em gã không ít, nào giúp đỡ nào gánh vác hộ, có một dạo Ngụy Khiêm từng cảm thấy anh ta hệt như anh ruột của mình vậy.

Nhạc ca đối đãi gã vẫn rất ôn hòa, thoạt đầu hỏi han Ngụy Khiêm vài câu, lại nói: “Anh cũng có nghe về việc nhà cậu rồi, thằng bé này không biết phải lặn lội bao xa mới đến được chỗ chúng ta, một đứa bé tí tuổi đầu, sống được đến bây giờ cũng không hề dễ, anh thấy mai kia chưa biết chừng sẽ thành tài, tiến xa hơn chúng ta, hay cứ gọi là Tiểu Viễn đi. Ngụy Viễn? Ừm… nghe không hay lắm, thêm một chữ, là ‘Ngụy Chi Viễn’ được chứ?”

Nhạc ca đặt tên cho, Ngụy Khiêm đương nhiên phải hài lòng.

Khi đó Ngụy Khiêm hẵng còn nhỏ, tuy đã bước nửa chân vào cái thế giới đủ mọi hạng người, nhưng xét cho cùng thì tuổi tác và kiến thức có hạn, không hiểu quy tắc trong xã hội của người trưởng thành lắm, cũng không thật sự biết Nhạc ca rốt cuộc là loại người nào.

Lúc này cho dù Nhạc ca đánh rắm, Ngụy Khiêm mười bốn tuổi cũng sẽ cảm thấy anh ta đánh rất có triết lý.

Nhạc ca lại hỏi: “Thằng nhỏ đó bây lớn rồi?”

“Nó bảo là tám tuổi rồi.” Ngụy Khiêm nói, “Em thấy không giống, chắc chỉ xấp xỉ Tiểu Bảo thôi.”

Nhạc ca “à” một tiếng, nhíu mày: “Vậy cậu có từng nghĩ sau này phải làm sao không? Nó không có hộ khẩu, có tên cũng vô dụng.”

Đúng vậy, Ngụy Khiêm giật mình, Ngụy Chi Viễn có tên, nhưng vẫn là một “người chui” xứng danh.

Thực ra nếu không phải một ông khách của mẹ gã uống say làm bộ tốt bụng thì hiện giờ Ngụy Khiêm chắc chắn cũng đang phải sống chui lủi.

Ngụy Khiêm nhíu mày, hộ khẩu bản địa không hề dễ vào, gã quả thật vô kế khả thi.

Nhạc ca cố ý dừng một lúc, để gã phiền não hồi lâu mới thong thả mở lời: “Nếu cậu tin được anh, chi bằng cứ giao việc này cho anh đi, cậu thấy sao?”

Ngụy Khiêm lập tức sửng sốt: “Em… em thấy… việc này…”

Trong một lúc gã hầu như không thể nói thành câu hoàn chỉnh, Ngụy Khiêm ngượng ngùng cúi đầu nở nụ cười, tự giễu: “Xong rồi, sắp bị lây bệnh nói lắp từ thằng Mặt Rỗ rồi.”

Nhạc ca thân mật sờ đầu gã, thong thả chờ câu trả lời.

Nhạc ca tuy còn trẻ, lại là một kẻ rất có dã tâm, mà còn là dã tâm chuyên đi theo đường bất chính.

Hắn rất có tâm kế, rất đa nghi, biết tương lai muốn thành công, thì cần phải có kẻ tử trung với mình, trong quá trình trải đường hắn đã vừa ý với Ngụy Khiêm. Thứ nhất tuổi tác thích hợp, mười bốn mười lăm, mọi sự còn lơ mơ, hiểu chuyện nhưng không hiểu lắm, đối đãi tốt chút là một lòng nghe theo. Mà trong ngần ấy anh em, Nhạc ca chỉ thích mình Ngụy Khiêm, cũng bởi Ngụy Khiêm lăn lộn được, đánh đấm được, lại có thể liều mạng, có ba đặc điểm như thế đã là hiếm thấy rồi, huống chi gã còn học giỏi nữa.

Khi lần đầu tiên nghe nói thằng nhóc này có thể thi vào cấp ba, mà còn thi tốt đến vậy, Nhạc ca quả thực rất kinh ngạc, cho dù Nhạc ca đã xem như là một nhân vật có máu mặt của địa phương, hắn vẫn là một đại lưu manh lăn lộn đi lên từ tiểu lưu manh, chưa bao giờ dính dáng đến “học hành”.

Tên nhóc Ngụy Khiêm này, dù đẻ trong gia đình bình thường hơi nghèo, tương lai nhất định cũng thành tài, thế nhưng vận mệnh lạnh lùng với gã như vậy, quả thực không thể hợp ý Nhạc ca hơn, Nhạc ca cảm thấy mình giống như ra chợ hoa chim mua đá, kết quả là nhặt được một món đồ cổ vô giá.

Nhạc ca tính thầm trong bụng, vấn đề duy nhất chính là tính nết cậu chàng Ngụy Khiêm này hơi khó thao túng, mặc dù hiếm khi kính sợ mình vài phần nhưng tuyệt đối không muốn cầu cạnh người khác.

Cho một cậu nhóc choai choai học cấp ba cũng không tốn kém mấy – với tài lực của Nhạc ca trước mắt, dù đưa một đứa trẻ đi du học cũng chẳng đáng mấy đồng – tình nghĩa giúp đỡ giữa lúc nguy khó, hắn không sợ mai kia Ngụy Khiêm không đáp đền đến tan xương nát thịt.

Nhạc ca nhận thấy cậu nhóc này nghĩ nhiều mà da mặt mỏng, người như vậy chỉ sợ không thể vong ân phụ nghĩa được.

Hộ khẩu thời bấy giờ lỏng lẻo hơn sau này rất nhiều, chỉ cần có cách và tốn chút tiền thì vẫn lo được, có điều dù lo được thì Ngụy Khiêm cũng chẳng đủ năng lực, cho nên sau khi ngẫm nghĩ một chút, Ngụy Khiêm không hề chối từ không biết tốt xấu, trong lòng âm thầm ghi nhớ – đây đều là nợ tình nợ nghĩa, cần phải trả.

Nhạc ca lại thuận miệng tán gẫu vài câu, không nhắc đến chuyện học phí, bất kể thế nào Ngụy Khiêm đều không lo được hộ khẩu, cho nên thằng quỷ nhỏ này còn có thể chấp nhận, nhưng vấn đề học phí thì không thể mở miệng, nói ra ngược lại dễ ảnh hưởng đến tự tôn của thiếu niên.

Nhưng Nhạc ca không sốt ruột, hắn nhận ra Ngụy Khiêm thật sự muốn đi học, nếu không thì thành tích đã chẳng tốt đến thế, cho nên hắn chờ, rồi có một ngày Ngụy Khiêm sẽ chủ động đến cầu cạnh mình, trước khi đi, Nhạc ca ẩn ý nói: “Với anh mà cũng khách sáo? Nhóc Khiêm, cậu nhớ lấy, về sau gặp phải khó khăn gì đều có thể đến tìm anh, nghe chưa? Chỉ cần trong phạm vi năng lực của anh, trời sập anh cũng có thể gánh giúp cậu, đừng giữ trong lòng, ai bảo chúng ta là anh em tốt kia chứ.”

Nói xong hắn vỗ vai Ngụy Khiêm thật mạnh, nhìn cậu thiếu niên luống cuống chân tay, cảm thấy mình sắp xếp rất chu toàn, hùng tài đại lược như vậy, mai kia không thành công thì quả thật đạo trời khó dung.



1. Hình người dáng chó: thân phận là người nhưng cử chỉ dáng điệu lại như chó. Cũng có thể tạm hiểu là bề ngoài đàng hoàng nhưng thực chất chẳng ra sao.

2. Chữ ngụy đồng âm với bao tử (vị), thế nên Ngụy Hư đọc sẽ giống với vị hư (rỗng bao tử).

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi