ĐẠI DƯƠNG XANH THẲM (ÚY LAM CHI HẢI)

Mở mảnh giấy ra.

Một lúc lâu sau, Chung Ly gấp nhanh mảnh giấy lại. Chung Ly chạy chậm đuổi theo Siren.

“Baader và ngươi nói gì vậy?” Siren hỏi.

“Không có gì, không có gì.” Chung Ly lắc đầu, chỉ là hé ra bức tranh lúc bé của anh.

Chung Ly chăm chú nhìn Siren một cái, không thể không nói, năm tháng quả thật là một con dao mổ heo. Không ngờ anh ta lại là một bé shota ngoan ngoãn đáng yêu nha! Bây giờ lại là một tên vừa bi3n thái vừa yêu nghiệt! (>_<)

(Shota: từ gốc là: 小正太 (tiểu chính thái) = từ tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ, đáng yêu. Thiệt ra Túy tui cũng thích thể loại shota lắm =]]].)

⊙▽⊙ Ể, không đúng không đúng, sao mình lại giống như một “ông chú bi3n thái” như vậy. (Ông chú bi3n thái: ở đây thật ra là “cây cao lương” (蜀黍), “Cây cao lương” có 3 nghĩa: 1. Đàn ông trung niên bi3n thái thích theo đuôi, rình mò nữ sinh, 2. Một ông chú có cuộc sống khôi hài, tạo cho người khác cảm giác là lạ, 3. Đàn ông trung niên háo sắc, luyến đồng; ở đây là ý thứ 3 =]]]. Nguồn: baidu.)

Siren khó hiểu nhìn thoáng qua vẻ mặt xoắn xuýt của Chung Ly.

Rốt cuộc là Baader cho y cái gì…

——————————————–

St. Paul quả thật rất náo nhiệt, thậm chí có không ít đồ chơi mới lạ và một đống trò bịp bợm mà trước đây chưa từng thấy qua.

“Ngài muốn biết tương lai mình ư, chỉ cần một đồng tiền, một đồng tiền!”

“Hoa ăn thịt người đến từ lục địa thần bí, vé vào cổng chỉ cần mười đồng!”

Chung Ly nhịn không nổi màn chào hàng vô bờ bến này, liền dự định cùng với Siren quay về Maryanne.

Đi đến bờ biển, lúc này mới gọi là thật sự sững sờ, Maryanne đáng thương chìm ngập trong vô số con tàu.

“Tôi còn nhớ… Manson cho thuyền dừng ở chỗ rất xa.” Chung Ly cố gắng nhớ lại, lúc xuống thuyền hình như trước thuyền có nhiều gian hàng bán cá kia mà. Lúc đó chỉ lo đi theo Siren, cũng chưa kịp nhớ đường. “Không phải anh rất quen thuộc sao? Mau tìm!” Chung Ly nhét bức tranh đang cầm trong tay vào túi áo.

“…” Siren nhíu mày đứng tại chỗ không trả lời.

“Này này này, dù sao đi nữa cũng là anh đưa tôi xuống thuyền.”

Siren vẫn không trả lời, chỉ cau mày nhìn từng chiếc từng chiếc thuyền đánh cá đủ mọi hình dáng.

“Chờ một chút… Anh cũng không nhận ra thuyền Maryanne là cái nào sao! Đường nào! Anh không nhớ đường?”

“Quên mất.”

Căn bản là anh chưa từng nhớ qua chứ gì! Người ta thì bị bệnh “mù mặt”, anh là “mù thuyền”! Lại còn mắc chứng mù đường, rốt cuộc là sao anh có thể sống sót ở biển rộng mênh mông vậy. “Có lẽ không phải cha của anh không muốn gặp anh, mà là do anh không nhớ đường đi đến Atlantis…” Chung Ly mệt mỏi hỏi. (Chứng mù mặt còn gọi là hội chứng Prosopagnosia hay Face blindness – bệnh mù khả năng nhận diện là một căn bệnh xảy ra do chấn thương vùng não phải, bị lão hóa, di truyền hoặc cũng có khi là rối loạn gene, rất nhiều người mắc phải. Tìm hiểu thêm tại đây nhé.)

Vẻ mặt Siren hơi cứng ngắc: “Sao có thể… Đi thôi, dù sao cũng sẽ tìm được.” Siren bình tĩnh dẫn Chung Ly ghé qua tất cả con thuyền lớn nhỏ.

“Không phải thuyền này, cũng không phải thuyền này.” Chung Ly đi theo sau Siren, ánh mắt đảo qua từng chiếc từng chiếc thuyền.

Tìm kiếm cả một buổi chiều. Vẫn không có bất kỳ thu hoạch nào, không chỉ như vậy, Chung Ly phát hiện trong lúc vô tình họ lại rời khỏi khu náo nhiệt kia cả một quãng đường. Đừng nói là sạp cá, ngay cả một vỏ sò cũng không nhìn thấy.

Vậy mà sắc trời cũng không hề nể nang dần dần u ám, nhìn tình hình này, giống như trời muốn mưa.

“Trời mưa… Hôm nay thuyền Maryanne sẽ không lên đường.” Đây… Ít nhất… là một tin tốt, có nghĩa là thời gian để họ tìm ra con thuyền được kéo dài thêm chút.

Gió biển thổi vù vù vang dội, khí trời trên biển biến hóa thất thường, một giây trước bầu trời xem như sáng sủa, một giây sau liền hoàn toàn u ám. Cứ như có hàng ngàn con thú bị nhốt gầm gừ, gào thét trong tầng mây. Sóng biển bắt đầu sôi trào, với dáng vẻ dứt khoát đánh thẳng vào đá ngầm bên bờ biển, bọt trắng liên tục nổi lên trên bờ biển. Toàn bộ thuyền bè đều hạ buồm. Trong phút chốc, cả thế giới chỉ còn lại tiếng mưa và tiếng sấm.

“Làm sao bây giờ?” Chung Ly lau nước trên mặt hỏi Siren.

Siren cũng không tốt hơn là bao, mái tóc màu bạc ướt nhẹp, dán lên mặt, nhưng ánh mắt hắn từ đầu tới cuối vẫn khóa chặt ở ngoài khơi.

“Xảy ra chuyện gì?” Chung Ly nhìn ngoài khơi xa, mặt biển không hề có vật gì, chỉ có đen kịt bao trùm. “Đâu có cái gì, nhanh đi trú mưa thôi.”

“Suỵt, ngươi nghe đi.” Siren vẫn đứng im tại chỗ.

Chung Ly im lặng, trầm lắng, nghe kĩ âm thanh từ bốn phía. Tiếng gió thổi, tiếng sấm, tiếng mưa rơi, tiếng sóng biển, còn có… Tiếng hát. Sao lại có tiếng hát?

“Lại là hải yêu?” Không đúng, không có sự mị hoặc của hải yêu, ngược lại tiếng hát càng thêm mạnh mẽ hùng hồn.

“Chẳng lẽ…”

“Có lẽ…” Siren giơ ngón tay chỉ vào nơi xa. “Hôm nay là ngày may mắn của chúng ta.”

Ngoài khơi cách đó không xa, chẳng biết từ lúc nào, xuất hiện một chiếc thuyền lớn đang rẽ gió đạp sóng mà đến. Bởi vì mưa to, Chung Ly chỉ thấy lờ mờ một bên mặt lá cờ màu đen, một con ưng nắm chặt một cái đầu lâu.

Manson đã từng chỉ dạy qua, cái này là kí hiệu, là thuộc về một chiếc thuyền hải tặc có thực lực khá mạnh, thuyền Burley. Chỉ có điều, con thuyền này, trong một trận cơn gió lốc trên biển vào ba trăm năm trước, mai danh ẩn tích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi