ĐẠI DƯƠNG XANH THẲM (ÚY LAM CHI HẢI)

Đổ đi thùng nước bẩn, Arthur bắt đầu chà rửa nơi khác của boong tàu.

Arthur có chút hoài nghi, boong tàu ở đây có phải đã mười mấy năm cũng chưa rửa qua hay không, chà nhẹ một cái thì nước bẩn đen thùi lùi đều chảy xuống theo bàn chải.

Arthur quì gối trên boong thuyền cố sức chà rửa. Đột nhiên, một đôi ủng làm bằng da trâu bóng loáng thượng hạng xuất hiện trước mắt y, Arthur dừng lại việc chà boong tàu. Xoay người, đưa bàn tay đang dính chút nước xà phòng sờ sờ đôi ủng kia. Đôi giày tốt thế này bị bẩn thì thật đáng tiếc…

“Cậu đang làm cái gì ở đây!” giọng nói đầy phẫn nộ vang lên từ trên đỉnh đầu, đáng tiếc… Y nghe không hiểu.

Arthur ngẩng đầu, đập vào mắt là mái tóc vàng chói mắt. Tóc vàng… Người này là… Thuyền trưởng.

Thuyền quy của Marryanne: 1. Nhìn thấy thuyền trưởng phải chào hỏi.

Arthur luôn là một đứa trẻ ngoan tuân thủ luật pháp, từ ba cái tư tưởng đại biểu trọng yếu cho đến tám vinh tám nhục cũng có thể thuộc lòng một cách lưu loát.

Arthur đứng lên, đang muốn chào hỏi với thuyền trưởng.

Manson đã lên tiếng trước: “Trên thuyền của tôi sao lại có một người phương Đông! Cậu từ đâu đến?” Từ đâu? Arthur biết hai chữ này, hắn hỏi mình từ đâu đến sao? Mình phải trả lời thế nào đây, LanXiang, người phương Đông thời hiện đại hay là Foxconn? Ba từ này y cũng không biết nói bằng tiếng nước ngoài. (LanXiang: là trường dạy nghề có quy mô lớn, nơi đã đào tạo không ít chuyên gia máy tính cho quân đội Trung Quốc ; Foxconn: là một trong những hãng chế tạo linh kiện điện tử và máy tính lớn nhất thế giới, và chủ yếu chế tạo theo hợp đồng với các đơn vị khác và trụ sở chính ở Đài Loan.)

Trong lúc do dự, Arthur nhìn thấy một người khác, là người ngày hôm đó đã gọi y – thuyền phó chính.

“Manson, Arthur cậu ấy không nói được. Anh đã quên rồi hả, cậu ấy là thằng nhóc mấy ngày trước anh muốn mang về mà.” Roger nói.

“Là vậy sao?” Manson ngẫm nghĩ một chút. “Hình như là vậy. Cậu tên là Arthur phải không?” Manson nhìn y.

Anh ta lại đang hỏi mình cái gì? Arthur không thể làm gì khác hơn là dùng tới chiêu “gật đầu là vạn năng”.

“Làm cho tốt, tôi coi trọng cậu. Sao cậu cứ không để lộ biểu tình gì cả, ở trên thuyền cười nhiều chút, có thể kết giao rất nhiều bạn bè.” Manson vừa muốn nói điều gì nữa thì Roger đã kéo anh lại.

“Được rồi, thuyền trưởng Manson, chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.”

“Cũng không thể để tôi nghỉ ngơi chút sao?”

“Không thể!” Roger chém đinh chặt sắt nói.

“Vậy được rồi, hẹn gặp lại! Nhóc Arthur!” Manson vẫy vẫy tay với y.

Arthur co quắp mặt như trước đứng nguyên tại chỗ, không có bất kỳ động tác nào, lúc nãy có rất nhiều từ y nghe hiểu được, ví như bạn bè, mỉm cười, hẹn gặp lại. Nhưng mà… Mợ nó… Anh nói chậm chút sẽ chết sao?

Arthur nhíu mày, bất đồng ngôn ngữ thiệt là rắc rối.

“Ăn cơm!” Mùi thịt thơm phức lan tỏa trên thuyền.

( ̄﹃ ̄) Ít nhất là câu này, y vẫn nghe hiểu được!

Cơm trưa rất phong phú, chí ít so với cái bánh bao cứng nhắc cắn rôm rốp hồi sáng thì Arthur đã cảm thấy rất hài lòng.

Trưa nay, mặt biển thật bình lặng, Maryanne ở trên biển lớn vẫn đang di chuyển lắc lư trôi nổi dập dìu khiến người ta đi vào giấc ngủ.

Khó có được một buổi trưa tốt đẹp như lần này, Arthur vẫn ở đó lau boong tàu như trước.

Thỉnh thoảng có vài thuyền viên đi qua nhìn y bằng một ánh mắt kính nể.

Dù sao bản thân cũng đã lau boong tàu suốt bốn ngày. Chuyện này đã giúp Arthur nắm rõ rất nhiều chuyện. Ví dụ như nhóm nấu ăn trên thuyền nhìn như tồi tàn vậy mà lại vụng trộm uống rượu trong thùng gỗ chỉ dành cho thuyền trưởng. Ví như thuyền viên nhỏ nhất trên thuyền thích ném bình xuống biển cho nó trôi nổi. Lại ví như thuyền viên giống ngọn núi nhỏ kia thích lén lút viết viết thoạt nhìn cứ như viết chữ làm thơ. Tóm lại, Arthur thấy rằng đây… không giống như hải tặc cướp biển gì.

Buổi chiều nhàm chán lau boong tàu và ngẩn người cũng trôi qua. Ánh mặt trời nhanh chóng khuất sau ngọn núi, ngoại trừ ngọn đuốc trên thuyền phát ra ánh lửa cùng với ngọn đèn dầu bên mép thuyền thì những chỗ khác đều tối thui.

Mà Arthur… vẫn đang lau boong tàu của y.

Cho đến khi người trên thuyền gần như chìm vào giấc ngủ, Arthur mới bỏ cái bàn chải trong tay xuống.

Đi đến đuôi thuyền, buổi tối ở đây không có ai cả.

Ánh trăng chiếu xuống mặt biển, mặt biển đen thui chẳng thấy cái gì.

[Bang bang bang.] ở dưới thuyền phát ra âm thanh đánh vào nho nhỏ.

Cái gì vậy? Arthur đi đến mép thuyền, ghé vào cạnh thuyền, kiễng chân, nhìn xuống dưới.

Biển cứ như dòng xoáy nước màu đen, ngoại trừ chỗ thuyền đi qua nước bắn lên tung tóe thì dường như không có gì cả.

Thật là kì quái…

Arthur toan đứng dậy rời khỏi, không hiểu sao thân thuyền lại bắt đầu lắc lư.

Arthur không kịp giữ vững thăng bằng, cả người bị ngã văng khỏi thuyền rơi xuống biển sâu.

Nước biển lạnh như băng thấm ướt cơ thể, Arthur quạc tay đạp trong nước, liền trồi lên mặt biển. Lau mặt, một mình Arthur trôi nổi trong nước, bơi lội gì gì đó y vẫn biết một chút.

Chỉ là… Nhìn thuyền dần dần đi xa, trong lòng Arthur chảy hai hàng nước mắt.

Nước biển lạnh như băng khiến y lạnh run, làm sao bây giờ?

“Bì bõm…” mặt nước bên cạnh gợn sóng lăn tăn cắt đứt dòng suy nghĩ của Arthur, Arthur cảnh giác nhìn mặt nước, trong nước cứ như có cái gì đó.

“Bì bõm…” mặt nước lại nhấp nhô một trận.

Arthur lấy tay đập vào mặt nước. Cố gắng dọa cho cái thứ trong nước bỏ chạy, nhưng không có tác dụng, cái thứ kia lại càng thêm ầm ĩ hơn.

Arthur cảm thấy lòng bàn chân mình bị cái gì đó vuốt nhẹ một cái, rất ngứa.

Cái đó quay vòng quấn lấy y, Arthur có thể cảm nhận được nó rất lớn. Sẽ không phải là quái vật biển cả và vân vân gì đó chứ. Lúc này Arthur không khỏi tưởng niệm Maryanne.

“Bì bõm…” lần này không chỉ có tiếng nước, trong nước xuất hiện một người cách mình không quá ba mét. Dựa vào ánh trăng, có thể nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ tinh xảo, ánh mắt xanh biếc trong veo như nước biển cùng với mái tóc màu bạc. Khóe miệng mang theo nụ cười trêu đùa, nửa người trên nổi trên mặt nước, thật là một tên cuồng bại lộ! Bất quá vóc người không tệ, lờ mờ lộ ra cơ bụng săn chắc cùng với làn da trắng trẻo nõn nà khiến cho Arthur cực kì ghen tị.

Người nọ nhìn Arthur, từ từ tiến đến gần, Arthur có thể cảm nhận được cảm giác áp bức trên người hắn.

“Bì bõm…” ơ! Đó là cái gì, a ơ! Đó là cái gì, Arthur thấy rõ, một cái đuôi cá màu xanh dương nhạt nổi trên mặt nước, sau đó nhanh chóng chìm xuống.

Thượng Đế ơi! Arthur bỗng nhiên hiểu ra, trước mặt mình không phải là người, mà là một con cá nướng thiệt to… Không, là mỹ nam ngư. (Túy: phiên bản của mỹ nhân ngư *cười lăn*) (Độc Bước: Có người định nướng chồng kia phải hông?)

Làm sao bây giờ, Arthur sờ sờ bụng, thiệt muốn ăn bữa khuya.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi