ĐẠI DƯƠNG XANH THẲM (ÚY LAM CHI HẢI)

“Chết” có cảm giác như thế nào, Chung Ly đã từng suy đoán rất nhiều lần. Được rồi, thật ra thì y chưa từng đoán qua, nhưng chí ít y sẽ không cho là loại cảm giác này. Mềm mềm, sền sệt, mang theo cảm giác hơi khó thở.

Cảm giác nghẹt thở…

Chung Ly mở toang mắt, lọt vào mí mắt là biển rộng xanh biếc, cả đàn cá vây quanh san hô màu đỏ. Thỉnh thoảng có thể thấy con sứa bán trong suốt bồng bềnh trong biển.

Đúng vậy, y đã bị đẩy mạnh xuống biển.

Chung Ly ngồi dậy, cảm giác được bộ phận từ mắt trở xuống có thứ gì đó chặn lại.

Đưa tay sờ một cái, một đống mềm mềm, Chung Ly cố sức nắm kéo vật kia ra, sức hút mạnh mẽ khiến miệng Chung Ly đau âm ỉ.

Vật kia từ từ tách ra khỏi da Chung Ly, đưa đến trước mặt nhìn, vậy mà lại là con bạch tuộc.

Màu đỏ, một đôi mắt đen dài khiến người ta giận sôi máu. Mắt ngập nước nhìn Chung Ly, chớp chớp.

“Shit!” Chung Ly cố hất con bạch tuộc trên tay ra. Con bạch tuộc kia lại dùng xúc tu không nhanh không chậm quấn lên cánh tay của Chung Ly.

“Đừng giãy nữa.”

“Thử đón nhận nó một chút, cũng rất đáng yêu.”

“Đáng yêu”! “Đáng yêu” cái quỷ! Chung Ly nhìn lại, ba người nguyên vẹn không thương tổn đứng ở bên cạnh nói mát.

Bạch tuộc cứ như dính vào người Chung Ly, Chung Ly không thể làm gì khác hơn là xin trợ giúp: “Còn không mau tới giúp một tay.”

An lắc đầu, nói: “Tôi thấy nó thích anh lắm. Không dám quấy rầy.”

“Cổ của tôi còn đau.” Roger cũng tỏ vẻ từ chối.

Duy chỉ có Ian là đi đến giúp, mất sức ba bò chín trâu, cuối cùng cũng lột ra được.

Chung Ly lắc lắc cánh tay, hỏi: “Mấy người có biết đây là đâu không?”

Chung Ly vội quan sát chỗ này một chút, nơi này đúng là đáy biển. Nhưng cứ như có một tầng gì đó không thể nhìn thấy đã ngăn cách nơi này với nước biển. Con đường phía trước ẩn trong bóng tối.

“Không biết, tỉnh lại đã ở đây.” An chỉ vào con bạch tuộc bị ném xuống đất, nói: “Ngoại trừ bốn người chúng ta, còn có thêm món đồ chơi này.”

Chung Ly nhìn về phía bạch tuộc trên mặt đất.

Bạch tuộc chớp chớp mắt nhìn lại y, “Boo.”

Tiếng gì vậy? Chung Ly cảnh giác nhìn bốn phía.

“Không phải tôi.”

“Không phải tôi.”

“Không phải tôi.”

Ba người giơ hai tay lên tỏ vẻ thuần khiết.

“Không phải là mấy người. Chẳng lẽ là…” Chung Ly nhìn chằm chằm bạch tuộc trên mặt đất thêm lần nữa.

“Boo.”

Oh shit! Chung Ly lùi ra sau một bước. “Không thể nào, thứ này không có miệng nha…”

“Boo.”

Cứ như là vì chứng minh suy đoán của Chung Ly là đúng. Bạch tuộc vẫy vẫy xúc tu, lại phát ra âm thanh rõ ràng hơn.

“Lẽ nào…” Chung Ly lấy can đảm nhặt bạch tuộc dưới đất lên. Bạch tuộc tìm được điểm tựa, nhanh chóng leo lên dọc theo cánh tay Chung Ly, chỉ chốc lát đã bám trên đỉnh đầu y.

Tám cái xúc tu rũ xuống, ngăn cản tầm nhìn của Chung Ly. Chung Ly dùng tay đẩy xúc tu sang một bên.

Lẽ nào đây là thần thú trong truyền thuyết, y phải bước trên con đường đánh quái (Siren), thu nhận em trai (An, Ian, Roger), cưa em gái (…), tiếp đó xưng bá thế giới, đi lên tột đỉnh nhân sinh? (Túy: mấy từ trong ngoặc kia là của tác giả nghen.)

“Tạo hình mới không tồi.” Roger vỗ vỗ vai Chung Ly. “Nhưng mà chúng ta cần phải đi.”

“Không ngờ khẩu vị anh lại nặng như vậy.” An liếc Chung Ly một cái, trêu đùa.

“Đây là thần thú.” Đám cổ đại ngoại quốc ngu xuẩn mấy người.

“Thần thú?” An cười đến con mắt nheo thành sợi chỉ. “Cái đống mềm mềm gì đó đang nằm úp sấp kia?”

Vừa nói vừa lấy tay chọt chọt đầu bạch tuộc.

Bạch tuộc trừng An một cái, vẫy xúc tu lên, phun một đống mực về phía An.

Không tránh kịp, quần áo An đều bị nhuộm thành màu đen.

“Tôi thích tạo hình mới của cậu.” Chung Ly chọt chọt quần áo An. “Làm tốt lắm, Boo!”

Ngay lập tức, Chung Ly quyết định tên con bạch tuộc trên đầu là Boo. Chỉ cần thử đón nhận, thật đúng là rất manh. (manh: moe, đáng yêu:v)

“Boo!” Bạch tuộc vui sướng giơ xúc tu lên.

An: “…”

“Được rồi, đừng làm rộn.” Roger tỉnh táo hơn so với lúc ở trên mặt biển nhiều. “Chúng ta nên nhanh chóng tìm đường ra khỏi đây.”

Thuyền phó lên tiếng, đương nhiên thuyền viên phải tuân theo.

Dưới sự chỉ huy của Roger, bốn người đi đến chỗ sâu hun hút.

Cứ tưởng rằng sẽ là một vùng đen kịt. Không nghĩ đến hai bên trái phải của lối đi là từng mảnh vỏ ngọc trai đính ngay ngắn, hạt ngọc trai trơn mịn trong vỏ ngọc trai phát ra ánh sáng nhu hòa, làm nổi bật san hô màu đỏ khiến nó rọi sáng cả một vùng biển.

Sứa hợp thành đàn lóe ra ánh huỳnh quang trôi theo dọc đường đi, cứ như đang dẫn dắt phương hướng cho bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi