ĐẠI DƯƠNG XANH THẲM (ÚY LAM CHI HẢI)

“Tại sao y phản ứng lớn như vậy?” Vẻ mặt Helen uất ức ôm Boo vào trong ngực, hỏi.

“Đây là tình yêu.” An đáp.

“Yêu của nhân loại các người, thật là kì quái.” Helen nói thầm. “Ở nơi của chúng ta, sẽ trói người đó đem về nhà.”

“Làm gì?”

“Nhân ngư có kì động d*c mà, đến lúc đó thịt tươi nấu thành thịt chín là được rồi.” Helen mỉm cười, nói.

An im lặng xê dịch sang bên cạnh.

Helen nhiệt tình lại nhích đến gần. “Ơ kìa kìa, đừng sợ nha, ta không có hứng thú với miếng thịt nhỏ như ngươi.”

Một mũi tên nặng nề c ắm vào trong tim An.

“Ta thích cái loại người cao to bên kia kìa.”

“Phập” một cái.

“Cơ thể.”

Lại “phập” một cái.

“Vóc người.”

“Phập, phập, phập.”

“Ồ! Đôi mắt kia.”

Phủ phục giữa đường…

Thấy An vô lực nằm trên mặt đất, Helen hỏi: “Ể, ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì, để tôi chết một lát.”

“À.”

“Được rồi.” Lysa đột nhiên mở miệng. “Nếu đã bại lộ, thế thì mang bọn ngươi đi thôi.”

“Đi nơi nào?” Roger sợ hết hồn.

“Chỗ các ngươi mong đợi.” Con ngươi của Lysa màu xanh biếc mê người giống hệt ngọc bích. “Đế quốc nhân ngư.”

Mọi người: “À.”

“Phản ứng này không bình thường. Không phải các ngươi nên…”

“Đến, đến, đến. Ăn hàu.” Chung Ly đưa cho Lysa một con hàu.

“Há?” Lysa nhận lấy con hàu. Mum~ hóa ra đồ ăn chín ăn ngon như vậy… Nàng vừa định nói cái gì ấy nhỉ?

************

Sau đợt càn quét hàu, mọi người trì hoãn tròn một tiếng mới đi tiếp.

Thật ra đường hầm dưới đáy biển không phải là một vòng tròn, nhưng mà nhân ngư đã dùng một chút thủ thuật che mắt, khiến cho bọn họ một lần lại một lần đi đi về về trên con đường này hơn mấy chục lần.

“Ăn một chút.” Lysa lấy một ít thứ gần giống với tảo trong vỏ sò ra. “Cái này có thể giúp các ngươi hô hấp dưới nước.”

Mùi vị là lạ, Chung Ly nếm thử một chút, hơi giống rong biển ăn sống.

Nhưng mà, rời khỏi đường hầm, có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, nước ở xung quanh hóa thành không khí ẩm ướt tràn vào trong mũi.

“Thật thần kỳ.” Bốn người kêu lên.

Rossi hừ một tiếng: “Kiến thức nông cạn.” (Túy: câu gốc là “thiển kiến đa quái”, chỉ người thiếu hiểu biết gặp phải sự vật không thường gặp thì cảm thấy lạ lùng, sau này dùng để cười nhạo người kiến thức nông cạn, thiếu hiểu biết.)

Đám người đi bộ dưới đáy biển, càng đi vào sâu càng thấy sầm uất.

Thậm chí có thể mơ hồ thấy tia sáng phát ra từ chỗ sâu trong đáy biển.

“Chờ một chút!” Ian đột nhiên ngừng lại.

Những người khác đều nhìn về phía anh, tỏ vẻ khó hiểu.

Ian chỉ chỉ bụi san hô phía trước.

Một đám người khác đã ở gần đây.

Nhìn đội hình rêu rao vậy, có lẽ đúng là bọn người Siren.

“Lại có thể gặp ở chỗ này, xin chờ một chút. Lucy.” Lucy vẫn đỏ mặt gật đầu, nhanh chóng đi đến bụi san hô vùng trung du.

Cũng không lâu lắm, Lucy liền bơi trở về.

“Si… Siren sẽ đến ngay.” Lucy nói xong câu đó liền trốn phía sau Rossi.

“Sẽ tới đây ngay?” Cái gì! Chung Ly lắc đầu mãnh liệt: “Đừng, chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị xong!”

“Chuẩn bị xong cái gì?”

Sau khi nhìn ánh mắt của Lysa, Chung Ly xoay người.

Xin cho phép tôi @Kim Giác đại vương and Ngân Giác đại vương.

“Này! Arthur!” “Man” Kim Giác đại vương. (Túy: ở đây tác giả để “Man” là chỉ Manson, nhưng lại ghi là Ngân Giác đại vương, tóc Manson màu vàng mà… Nên Túy tui mạn phép sửa lại là Kim Giác đại vương nhen.)

“Này! Arthur!” Manson cười vô cùng xán lạn.

Còn có Siren, khóe miệng cũng lộ nụ cười yếu ớt, “Các ngươi tới quá sớm.”

“Còn phàn nàn chúng ta.” Rossi tức giận nói: “Sau này đừng lôi kéo ta đi làm những chuyện này.”

“Biết rồi. Rossi thân mến.” Siren tỏ ra vô tội, nói.

“Haizz… Thật không chịu nổi ngươi.” Rossi hất tóc.

Siren nhìn về phía Chung Ly, Chung Ly cũng đang nhìn Siren, ánh mắt chạm nhau trong một giây, Chung Ly thật không quen, nhắm hai mắt lại.

“Chung Ly.” Siren từng bước một tới gần.

Chung Ly cho dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được Siren đang đến gần y.

“Ro!Ger!” Một trận gào khóc thảm thiết.

Chung Ly giống như là tìm được cái cớ, lập tức nhanh chân bỏ chạy.

Siren bất đắc dĩ nhìn Chung Ly cứ như một con thỏ chạy đi, rõ ràng chỉ cách có vài bước.

Mà kẻ đầu têu là Manson.

Lúc này Manson không hề có hình tượng gì mà ôm mặt lạnh của Roger. “Roger, đừng giận, đừng giận.”

Roger vô cùng bình tĩnh. “Tôi không tức giận, anh buông tôi ra trước, được không?”

“Được.” Manson lập tức ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

“Thật ra tôi không tức giận, cũng rất hiểu anh, tình huống đặc biệt mà.”

“Roger! Cậu quả nhiên tốt nhất!” Ánh mắt Manson lấp lánh.

“À! Được rồi, thật ra tôi có một lễ vật muốn tặng cho anh.”

“Ớ? Lễ vật gì.”

“Chính là…”

Chung Ly vốn định chạy đến bên cạnh Roger, gắng gượng dừng bước.

Thuyền trưởng thân mến của bọn họ, đang chậm rãi khuỵu xuống.

WTF!

“Á, trời ạ, bạo lực quá đi.”

“Nhân loại thật là đáng sợ.”

Những người khác đều không chịu nổi, che mắt.

“Thù một gậy, vẫn phải báo.” Roger vuốt v e một đoạn san hô trong tay không biết từ đâu ra, nói.

Chung Ly xin thề, sau này y tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không chọc giận thuyền phó.

~OoO~

Túy: bầu 1 phiếu cho Chung Ly làm mặt lạnh với Siren, hừ hừ, dám ức hiếp tiểu thụ của chúng ta = =

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi