ĐẠI DƯƠNG XANH THẲM (ÚY LAM CHI HẢI)

Con đường tối đen như mực, ngọn đèn duy nhất trong tay người cầm đầu, những người phía sau chỉ có thể lôi kéo y phục của nhau, mò mẫm đi về phía trước.

Bên tai chỉ có tiếng bước chân hỗn độn, đường dưới chân gồ ghề không chịu nổi.

Chung Ly nắm chặt lấy góc áo người phía trước.

“Kiên trì một chút nữa, sắp thấy ánh sáng rồi!” Phía trước truyền đến giọng nói khích lệ.

Tất cả mọi người thở dài một hơi, bước nhanh hơn.

Người phía trước đi hơi nhanh, Chung Ly không theo kịp, hơi oán giận, nói: “Chậm một chút.”

Người phía trước không nói gì, nhưng rõ ràng đã thả chậm bước chân lại.

Chung Ly hài lòng gật đầu.

Cách ánh sáng càng ngày càng gần, ánh sáng càng mạnh khiến Chung Ly khó thích ứng, chỉ có thể nhắm mắt lại.

Nhưng mà mới vừa nhắm mắt lại, Chung Ly liền mất đi trọng tâm.

Trong lúc bất chợt, nước biển lạnh buốt thấu xương đổ ập đến.

Cả người Chung Ly co quắp cả, vội ngừng thở, nhưng đột ngột bị thiếu dưỡng khí thế này khiến y không biết phải làm sao.

Shit, cái quỷ gì!

Trong lòng Chung Ly ra sức giẫm đạp Siren một trăm lần.

Oải… Tại sao phải đạp Siren… Y cũng không biết.

Chung Ly cảm thấy mình chìm chìm nổi nổi trong nước biển, loại cảm giác bồng bềnh này thật đáng ghét, với lại y sắp không kiên trì được nữa.

Chung Ly cố gắng mở một con mắt, muốn thấy rõ tình trạng của mình.

Không nhìn thấy những người khác, nhưng y cách mặt nước một đoạn. Y có thể thấy rõ đáy thuyền Maryanne nhẹ nhàng lay động cùng với ánh mặt trời chói mắt rải rác xung quanh y.

Chung Ly vung vẫy tứ chi, cố gắng để mình nổi lên một chút, nhưng mà sự thật chứng minh càng giãy giụa thì y càng chìm nhanh hơn.

Nhưng Chung Ly tin chắc, nhất định y sẽ không chết, thật sự là muốn cự tuyệt mấy thứ hào quang nhân vật chính cũng không được. ╮(╯▽╰)╭

Ngay khi khí oxy cạn kiệt, chỉ trong tích tắc, Chung Ly được như nguyện… Chờ chút, tại sao y phải dùng “được như nguyện”?

Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Chung Ly cảm thấy có cái gì đó đặt lên môi mình, khí oxy and nước bọt vào trong miệng mình liên tục không ngừng.

Làm sao bây giờ, thật là nhớ xì! Xì! Xì!

Chung Ly nhíu mày, khẽ đẩy lồ ng ngực Siren, chỉ chỉ mặt biển.

Ý bảo đối phương, loại tình cảnh thiếu nữ này có thể kết thúc.

Chung Ly thấy bộ mặt phóng đại của Siren, con ngươi xanh thẳm mang theo ý cười.

Một giây kế tiếp, Siren liền dùng hết tốc lực mang y xông về phía mặt biển.

Ngoi lên khỏi mặt nước, Chung Ly hít thở từng ngụm từng ngụm không khí trong lành.

“Nè! Mau lên đây!” Thuyền viên thuyền Maryanne quăng thang dây xuống.

Chung Ly nắm dây thang, leo lên thuyền Maryanne, Siren theo sát phía sau.

Mới vừa lên thuyền đã có người đưa thảm và trà nóng lên, sau đó Chung Ly và Siren bị đá vào câu lạc bộ những người bị rơi xuống nước.

Tất cả mọi người tập trung trong phòng của thuyền trưởng, cả đám bọc thảm run cầm cập.

“Sao mấy người lên được?” Chung Ly bọc kín thảm, vẻ mặt oán niệm.

“Cùng lặn xuống nước, khi chúng tôi lặn xuống nước quay đầu lại nhìn, chỉ có một mình anh bộ dáng ngu ngốc lơ lửng giẫm đạp trong nước.” An uống một ngụm trà nóng, nói.

“Mấy người cũng không thể tới cứu tôi sao, nói sao thì cũng là một mạng người.”

“Không phải có anh ta sao, chúng tôi cần gì phải lo?”

Chung Ly nhìn lại, Siren đang mỉm cười nhìn mình.:)

Nụ cười xán lạn quen thuộc kia khiến người ta giận sôi gan.

“Anh mịa nó không phải là đi làm quốc vương rồi sao?” Chung Ly bật thốt lên.

“Cảm động không? Ta vì ngươi mà vứt bỏ vương vị.” Siren vẫn là dáng vẻ không đứng đắn.

“Vậy ban nãy là ai kế thừa vương vị?”

“Lysa.”

“Lysa?” Chung Ly kinh hãi, “Tôi thật muốn biết.”

Siren hỏi: “Cái gì?”

“Làm một người qua đường A, phần kịch và lời thoại của cô ấy sao nhiều vậy? Bây giờ ngay cả vương vị cũng là của cô ấy.” Đây mới là cuộc sống của kẻ thắng cuộc. Mãnh liệt yêu cầu đổi hồn gì gì đó.

“Tuy không biết người qua đường A là cái gì. Nhưng mà…” Siren nhấp một ngụm trà. “Nàng và Helen là tỷ tỷ của ta. Cùng cha khác mẹ.”

“Chị… Chị gái?” Chung Ly liền phun một ngụm trà ra ngoài. Nhảy dựng lên từ chỗ ngồi, nắm cổ áo của Siren. “Anh mịa nó sao không nói sớm!!!”

“Đó là chị của anh ta, anh biết thì có ích cái lông gì.” An ở bên cạnh lạnh lùng nói.

Ôi chao… Đúng đó, mình kích động mạnh cái gì.

“Không sao, ta nghĩ Helen và Lysa cũng không ngại làm tỷ tỷ của ngươi.” Siren cười hề hề nhìn Chung Ly.

“Đừng khách khí, đừng khách khí, tự anh giữ lại đi…” Phụ nữ kì kì quái quái vẫn nên ít tiếp xúc thì tốt hơn.

Siren không trả lời, chỉ là lẳng lặng mỉm cười nhìn Chung Ly.

Chung Ly bị nhìn chằm chằm thì nổi da gà cả lên. “Mấy người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài tìm chút đồ ăn.”

Chung Ly che cái bụng kêu ùng ục ùng ục, ra khỏi phòng thuyền trưởng.

Lâu rồi mới quay về lại ngoài khơi, đúng lúc thấy ánh mặt trời ngày hôm nay, gió biển mát mẻ khiến tinh thần Chung Ly trở nên phấn khởi.

Còn có một mùi hương thơm ngọt phiêu đãng trong không khí.

“Bánh chanh! ⊙▽⊙” Bánh chanh! Bánh chanh! Bánh chanh!

Chung Ly sức sống dồi dào xông về phòng bếp.

Đẩy cửa ra, chính là đầu bếp Adolf trưng ra gương mặt thân thiết đầy mỡ, còn món bánh chanh vàng óng được đặt trên bàn. (Túy: Adolf là A Đạo Phu ấy, lúc mới dịch truyện này Túy tui còn ngu ngơ nên để nguyên tên A Đạo Phu, Túy tui sẽ sửa lại trong bản word tên người này, lười sửa wp quá:”>)

Adolf sờ sờ cái bụng bự của mình, thở ra, hài lòng nhìn tác phẩm của mình. “Cuối cùng cũng làm xong, có thể dọn cơm rồi.”

Đột nhiên có một bóng đen nhanh như tia chớp với tư thế trộm chuông đảo qua một cái, sau đó món bánh chanh còn tỏa ra hơi nóng liền biến mất không thấy bóng dáng.

Adolf ngẩn người, lập tức phản ứng lại. “Arthur!”

Một cái chân Chung Ly vừa bước ra phòng bếp, im lặng rút chân lại.

“Để nó xuống!”

Chung Ly thật không cam tâm, nhìn bánh chanh trong tay, chỉ thiếu chút xíu nữa…

“Arthur?”

Bĩu môi, Chung Ly chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời xoay người lại, để bánh lên bàn.

“Được rồi Arthur, đừng dùng vẻ mặt làm bộ đáng thương này nhìn tôi.” Adolf thở dài.

Đáng thương? Chẳng lẽ mình đã chữa khỏi bệnh mặt tê liệt nhiều năm nay? Chung Ly bóp bóp mặt mình.

“Được rồi, được rồi, đừng bóp nữa, chỉ một miếng, chỉ cho phép ăn một miếng.” Adolf dùng dao cắt một miếng bánh đưa cho Chung Ly.

Chung Ly cầm lấy miếng bánh, cắn một cái, vị chua ngọt, khiến Chung Ly hạnh phúc đến nỗi suýt khóc luôn.

“Rốt cuộc mấy người đi chỗ nào, ngay cả bữa cơm cũng không cho ăn sao?” Adolf nhìn từng người từng người một vốn trắng trẻo mập mạp xuống biển, sau khi trở về, từng người từng người một vừa trắng vừa gầy.

“Có cho ăn.” Chung Ly phồng miệng nói. “Bọn họ cho chúng ta rất nhiều rong biển, rong biển, còn có rong biển.” Đến nỗi chỉ cần bây giờ họ thấy những thứ lầy nhầy, xanh biếc gì đó, đều muốn nôn.

“Thật là đứa trẻ đáng thương…”

“Được rồi, Adolf. Sau khi tụi tôi bị ném xuống biển, mọi người thì sao?” Chung Ly nuốt miếng bánh trong miệng, hỏi.

“Ngày đó ấy hả… Sau khi mấy người bị ném xuống biển, thuyền trưởng bọn họ cũng đi xuống đó. Tụi tôi và người của bọn chúng đợi ở trên thuyền rất lâu nhưng mấy người vẫn không trở lại. Cho nên liền đánh bài cả ngày.” Adolf lộ ra vẻ mặt chê bai. “Kĩ thuật đánh bài của đám thuyền viên bên Bonnie thật là thảm bại, chúng tôi đều thắng, lấy lại tiền thuê nửa năm nay từ thuyền viên bọn chúng.”

Ừm ừm ừm, Chung Ly cắn một miếng bánh chanh, dù sao thì chuyên ngành của mấy người là nghệ thuật tiêu khiển, nghề phụ mới là làm hải tặc. ╮(╯▽╰)╭

“Sau đó thì?”

“Cậu cũng biết, trên thuyền Maryanne chen chúc nhiều người như vậy, chúng tôi thật không quen.”

“Cho nên?”

“Chúng tôi thừa dịp bọn chúng đang ngủ liền đem chúng quăng xuống biển.” Adolf hời hợt nói.

Vỗ tay! Vỗ tay! Trả được mối thù lớn này!

“Được rồi, chúng ta nên dọn cơm thôi, thuyền trưởng bọn họ nhất định là đói rồi.” Adolf cởi tạp dề ra.

“À à à, vậy tôi đi báo cho họ biết một chút.” Dứt lời, vội chạy ra khỏi phòng bếp.

“Tên nhóc thối này…”

Adolf liếc nhìn mặt bàn, thau nhôm trống không, bàn đầy vụn bánh…

Oắt đờ… (Túy: ;___; từ gốc là “thảo thảo đát”, tìm trên mạng chỉ biết nó mang nhiều nghĩa, ở đây có nghĩa là chửi người, cho nên Túy tui quăng từ này vào:”>)

“Arthur!!!!!”

Chung Ly chạy chậm trên đường.

Tui không phải Arthur, tui là Chung Ly, tui là Chung Ly… Khà khà…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi