ĐẠI DƯƠNG XANH THẪM


Tùng Quân đột nhiên muốn làm lại từ đầu khiến Sa không biết nên vui hay nên buồn.

Nhưng vòng tay của hắn quá đỗi ấm áp, đến nỗi cậu không nỡ rời đi.

Cậu như con cá mắc cạn, mãi mãi bị giam cầm trong cái hồ nước bé nhỏ, chẳng thể nào quay trở về với đại dương mênh mông nữa, cuối cùng đành buông xuôi, phó mặc cho số phận.
Sau một cơn bệnh, cả người nhớp nháp khó chịu, Tùng Quân tắm rửa sạch sẽ, rồi đi vào phòng ngủ, bán khoả th@n, đầu tóc ướt nước khiến hắn trở nên vô cùng quyến rũ.
Sa nhìn nét rắn rỏi như một bức tường thành vững chãi của người đàn ông trước mặt, toàn thân nóng rực, hai má đỏ ửng, nhanh chóng đưa quần áo cho hắn mặc vào.

Thân hình cậu bây giờ so với Tùng Quân không quá nhiều sai biệt, chỉ hơi ngắn và nhỏ hơn chút xíu nhưng hắn vẫn có thể cử động thoải mái.
Sa đứng một bên, lúng túng nói:
“Anh ngủ trên giường đi, em ở dưới đất.”
Tùng Quân mỉm cười, kéo cậu ngồi xuống bên cạnh:
“Tại sao không ngủ chung?”
Hắn vừa nói vừa kề sát môi ngay cổ cậu, mặt Sa nóng ran, đỏ như gấc chín, buông ra hai từ:
“Chật chội!”
“Chả phải chúng ta đã từng chen chúc trên chiếc giường còn chật hơn thế này sao?”
Nói đến đây, Tùng Quân bỗng im bặt.

Sa cũng kinh ngạc nhìn hắn:
“Anh nhớ ra rồi ư?”
Tùng Quân lắc đầu, cảm giác đau đầu từ đâu ập tới khiến hắn nhíu mày:
“Bỗng dưng thấy như đã từng trải qua mà thôi.”
Sa nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu hắn, khẽ nói:
“Không vội, từ từ sẽ nhớ ra.”
Tùng Quân bắt lấy tay cậu, đưa lên miệng, di chuyển các đầu ngón tay cậu trên cánh môi hắn, hỏi:
“Chúng ta đã từng làm chuyện ấy chưa?”
Khi không hắn lại đề cập tới vấn đề này, khiến Sa xấu hổ cúi gằm mặt.

Mặt cậu lại tiếp tục biến sắc, đỏ tới tận mang tai.
“Lúc ấy em mới mười bảy tuổi, còn chưa thành niên.

Đừng nói là con nít mà anh cũng không tha nha!” – Tùng Quân cười châm chọc.
Lúc này Sa bất ngờ đẩy hắn xuống giường, mạnh bạo đè lên người hắn:
“Vậy bây giờ em đã trưởng thành.

Anh có muốn tha cho em hay không?”

Tùng Quân cảm thấy thú vị, trước đây gặp Sa, chưa bao giờ cậu lại bạo gan như thế này, nét mặt quyến rũ đậm tình ý áp sát, làm tim hắn như mọc chân, chạy tán loạn trong lồ ng ngực.

Tùng Quân nhếch môi cười, đôi mắt cũng cong lên thành hình vòng cung, dùng sức lật cậu lại, dáng người to lớn như ngọn núi uy phong trong tích tắc đã đảo ngược tình thế.

Môi hắn khẽ động:
“Để xem…”
Một nụ hôn bất chợt phủ lên đôi môi mềm mại.

Cảm giác ấm nóng nơi đầu lưỡi làm đầu óc Sa trở nên mụ mị.

Vốn dĩ chỉ đùa giỡn một lúc, không ngờ Tùng Quân lại thực sự hôn cậu.

Mọi chuyện diễn ra hệt như giấc mơ, khiến cậu không dám tin là thật.
Sa nhắm đôi mắt, đáp trả nụ hôn ngọt như kẹo của hắn.

Cậu hỏi:
“Anh có cảm thấy kinh tởm không?”
Tùng Quân vuốt nhẹ mái tóc cậu, khó hiểu hỏi:
“Sao lại hỏi anh như vậy?”
“Hôn một thằng đàn ông.

Anh đã từng nói không có hứng thú với đàn ông còn gì?”
Tùng Quân thấy nỗi buồn dâng lên trong đôi mắt xanh thẫm, nhớ lại những ngày đầu gặp mặt đã không tiếc lời tổn thương cậu, chợt thấy hối hận.

Hắn lại rót cho cậu một nụ hôn ấm áp, miên man quấn lấy đầu lưỡi mềm mại:
“Với em thì không.”
Nói rồi, hắn đưa tay cởi từng chiếc nút áo của cậu, đôi môi di chuyển từ xuống xương quai xanh, rồi dừng lại nghịch loạn nơi hai nhuỵ hoa trước ngực.
Đã lâu nơi ấy không ai đụng tới, nay bị Tùng Quân trêu đùa khiến Sa không kiềm chế được buông tiếng kêu khe khẽ.

Âm thanh phát ra từ chiếc cổ mảnh khảnh kia k1ch thích từng tế bào trong cơ thể Tùng Quân.

Hắn điên cuồng cắn lên làn da thơm nồng, in dấu đỏ thẫm như những bông hoa nở trên nền tuyết trắng.
Tùng Quân nhìn hai gò má ửng hồng của Sa, mắt như phủ sương, mờ mịt khép hờ, không thể tự chủ được, tách hai chân cậu, mở rộng ra, tinh nghịch đùa giỡn nơi nhạy cảm.

Nơi này bỗng dưng trở nên thân quen đến lạ, Tùng Quân cúi xuống, hôn nhẹ lên đó.

Tiếng nấc phát ra từ người nọ càng làm hắn muốn một hơi ăn sạch sẽ.


Hắn nuốt gọn cậu bé trong miệng, đầu lưỡi siết chặt cho đến khi một dòng chất lỏng phun trào, Tùng Quân không ngần ngại uống lấy.
Tùng Quân nhìn người con trai nằm dưới thân, kh0ái cảm trào dâng khiến cậu không ngừng th ở dốc, toàn thân nóng hừng hực.

Trong phút chốc, hắn ngồi dậy, nửa ngồi nửa quỳ, vật kia như thanh sắc được nung trong lò lửa, không ngần ngại tiến vào bên trong.
Sa bị hắn tấn công bất ngờ, đau đến bật ra tiếng kêu lớn.

Gương mặt đỏ au vì đau, đôi vai run lên hờn trách:
“Anh… ngay cả cách làm cũng quên rồi.

Hại em đau muốn chết!”
Tùng Quân ngơ ngác nhìn vẻ mặt đau đớn của cậu, biết mình đã sai, áy náy vô cùng, cúi xuống hôn nhẹ đôi mắt phủ sương, khẽ nói:
“Xin lỗi… Anh sẽ nhẹ nhàng hơn…”
Nói rồi hắn cúi xuống, tặng cho vật đang nhô lên như chiếc cột đình của cậu một nụ hôn nồng cháy.

Sa ôm mặt th ở dốc, cả người cong lên đón nhận từng chiếc hôn triền miên của hắn.

Nơi ấm áp ấy như ngọn núi lửa, bị sự k1ch thích quá độ mà phun trào.

Sa giống hệt quả bóng đã hết hơi, toàn thân xụi lơ, gương mặt đê mê cảm nhận được từng đợt kh0ái cảm dâng lên như thuỷ triều.
Tùng Quân bắt đầu tấn công lại nơi đoá hoa cúc chưa chịu nở kia.

Hắn dịu dàng hôn lên, dùng lưỡi trườn vào dò thám.
Sa một lần nữa bị k1ch thích, toàn thân như có một luồng điện chạy qua, tay chân ngọ nguậy.

Vùng đất cằn cỗi lâu ngày không ai chăm sóc, nay được tưới nước bỗng trở nên màu mỡ tốt tươi, đoá hoa dần hé nở, bung xoè đầy ma lực, mời gọi con mồi trước mặt.

Tùng Quân đã hết kiên nhẫn, bắt đầu đi “thu hoạch” hoa.

Lần này, hắn nhẹ nhàng hơn hẳn, khiến Sa không còn cảm giác đau như trước.
Bị tấn công lần thứ hai, Sa không chịu được nấc lên một tiếng, thở hồng hộc, gương mặt toả ra tầng tầng lớp lớp u mê.

Cả người không còn sức sống, muốn kháng cự nhưng sức quyến rũ của Tùng Quân khiến cậu không cách nào cưỡng lại được.
Toàn thân rã rời, Sa đưa hai tay ôm lấy cổ Tùng Quân, thở gấp:
“Chỉ cần anh dịu dàng với em như vậy, thì không nhớ ra em cũng chẳng sao.


Chúng ta làm lại từ đầu…”
Hơi thở ấm nóng phả vào tai, Tùng Quân như bị thôi miên, càng th úc mạnh hơn nữa, nâng cậu ngồi dậy ngồi trên đùi mình.

Hai cơ thể quấn lấy nhau, lên xuống nhịp nhàng, giống như đã hoà làm một.

Hắn nuốt gọn đôi môi cậu, khẽ khàng nói:
“Được, chúng ta làm lại từ đầu.”
Sa mỉm cười trong hạnh phúc, đêm nay, cậu tình nguyện dâng hết cả bản thân cho hắn.

Những đau đớn, khổ sở đã qua đi, từ giờ phút này, dù chuyện gì xảy ra, cậu quyết tâm không bao giờ đánh mất hắn nữa.
Ánh nắng mai xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên gương mặt làm Sa bừng tỉnh giấc.

Cậu giật mình nhìn sang bên cạnh, Tùng Quân vẫn đang ngủ, nét mặt thật bình yên.

Trong lòng Sa nhẹ nhõm vô cùng, thì ra, chuyện đêm qua không phải là giấc mơ.

Tùng Quân thực sự đã trở lại.

Cậu đưa tay đùa nghịch chóp mũi cao như ngọn núi của hắn, rồi không tự chủ được, hôn nhẹ vào bờ môi cong cong gợi cảm kia.
Tùng Quân khẽ động hàng mi, đôi mắt mở to nhìn cậu.

Sa giật mình ngồi bật dậy, xấu hổ quay đi.

Tùng Quân mỉm cười tóm lấy cậu, kéo mạnh xuống giường, đưa tay quàng qua người cậu, châm chọc:
“Sao mặt lại đỏ hết lên rồi?”
Sa vùi mặt vào ngực hắn, ngượng ngùng lắc đầu.

Tên này, rõ ràng biết cậu mắc cỡ vì bị phát hiện khi đang làm việc xấu mà còn cố tình hỏi như thế.

Tùng Quân thấy bộ dạng của cậu, bật cười, hôn nhẹ lên mái tóc đen tuyền:
“Sao lúc trước, anh không nhận ra, em lại đáng yêu như vậy nhỉ?”
Sa giận dỗi ngước mặt lên nói:
“Là do anh ngốc!”
Tùng Quân cắn nhẹ lên vành tai đang đỏ ửng của cậu:
“Phải, anh ngốc.

Anh ngốc nên đã bỏ lỡ mười năm hoang phí.

Anh không chắc mình có thể nhớ lại hay không, nhưng từ giờ, anh sẽ không làm em đau lòng nữa.”
Sa nghe những lời của hắn, cảm động đến độ hai hốc mắt nóng rực.


Nhưng cậu cố nén nước mắt, ép cho chúng chảy ngược vào trong, lòng hạnh phúc vô biên ôm lấy người nọ, cảm nhận hơi ấm toát ra từ bờ ngực to rộng kia.
Bỗng điện thoại reo làm cậu giật mình ngồi dậy, thấy trên màn hình là tên của bác sĩ Vĩ.

Đã lâu không liên lạc, chẳng biết hắn gọi cho cậu vì lý do gì.

Cậu nhấn nút nghe.

Bên kia đầu dây, bác sĩ Vĩ khẩn trương nói:
“Sa… Alberto…”
Mấy ngày trước sau khi chia tay cậu, Alberto biến mất không rõ dấu vết.

Nay tự dưng bác sĩ Vĩ nhắc đến, cậu bỗng có linh cảm không hay liền hỏi:
“Alberto làm sao?”
“Ông ấy gặp nạn...!Hiện tại không có ai bên cạnh.

Cậu có thể tới bệnh viện X được không?”
Sa nghe xong điện thoại, toàn thân cứng đờ.

Tùng Quân thấy cậu ngồi bất động trên giường, không nói không rằng, ngồi dậy, choàng tay qua vai cậu hỏi:
“Làm sao vậy?”
Sa quay sang nhìn hắn, trong đôi mắt xanh ngập tràn lo âu, trả lời:
“Ba của em, ông ấy gặp tai nạn.

Hiện tại đang trong bệnh viện.

Em phải đến đó ngay.”
Nói rồi Sa lập tức đứng dậy, thay quần áo và rời đi.

Người đàn ông đã từng rời bỏ mẹ con cậu, bị mất trí, nay quay về để tìm lại ký ức đã đánh mất.

Bẵng đi một thời gian cứ nghĩ ông đã bay về Ý nên không tìm cậu, hoá ra lại gặp tai nạn nằm viện.

Dù gì thì đó cũng là người có máu mủ ruột thịt với cậu, ông gặp nạn cậu không thể nào làm ngơ.
Tùng Quân ngồi lại trong phòng, thấy tâm trạng của Sa đang bất ổn, cảm giác không yên tâm nên vội chạy theo.
Đuổi theo cậu đến nhà xe, Tùng Quân cất tiếng gọi:
“Sa…”
Đã lâu không nghe người nọ gọi tên mình dịu dàng như vậy, Sa thấy tim đập loạn nhịp, ngây ngẩn hỏi:
“Có chuyện gì?”
Tùng Quân cũng nhìn cậu, một cảm giác quen thuộc thoáng qua trong đầu, nhưng hắn không tài nào nhớ ra được, chỉ biết, hắn đang vì người trước mặt mà đau lòng, ngay tại giây phút này, hắn biết rằng mình tuyệt đối không được rời xa cậu, không được để cậu một mình:
“Anh đi cùng em.”
Không chờ cậu đồng ý, hắn giật lấy chìa khoá xe, mở cửa mời cậu ngồi vào ghế trước, rồi chạy vòng qua ghế lái, nổ máy chạy đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi