ĐẠI DƯƠNG XANH THẪM


Alexander lòng nóng như lửa đốt, giọng tha thiết van nài:
“Albert, anh xin em, có chuyện gì từ từ vào trong hãy nói!”
Alberto lắc đầu, cười trong đau khổ:
“Muốn tôi vào cũng được.

Nhưng anh hãy thành thật cho tôi biết, năm xưa, có phải anh đã báo cho ba mẹ tôi hành tung của tôi hay không?”
Alexander cúi gằm mặt, không nói nên lời.

Khó khăn lắm gã mới tìm được Alberto.

Nhưng không ngờ rằng, Alberto đã khôi phục trí nhớ.

Hắn liên tục hỏi gã sự việc trước khi tai nạn xảy ra nhưng gã nhất định không khai.

Ai dè vừa quay lưng đi, Alberto đã tìm đến lan can phòng bệnh, doạ nhảy xuống.

Dù cho gã hết sức van nài, cũng không khiến người yêu hồi tâm chuyển ý, đành khai thật với Alberto:
“Anh xin lỗi.

Là anh, anh đã báo cho họ…”
Alberto đau đớn ôm lấy đầu, thống khổ hỏi:
“Vì sao… vì sao anh làm vậy? Vì sao lại nói dối rằng chúng ta yêu nhau? Vì sao khiến tôi tin là thật suốt mấy chục năm qua???”
Alexander thấy Alberto đau khổ, trong lòng như bị cắn xé, run rẩy nói:
“Vì anh yêu em… Anh không muốn trái tim của em thuộc về người khác…”
Alberto dùng hết sức mình quát lớn:
“Anh cho vậy là yêu ư? Uổng công tôi xem trọng anh, nghĩ anh là bạn tốt.

Tôi đã yêu say đắm cô ấy, tôi tự hào kể cho anh không sót bất cứ thứ gì về cô ấy.

Vậy mà những kỷ niệm đẹp bên cô ấy, lại bị anh xem như trò đùa! Anh đã đánh tráo sự thật, đổi trắng thay đen.

Lần đầu gặp nhau của chúng tôi lại biến thành lần đầu gặp nhau giữa anh và tôi! Nụ hôn đầu tiên, những gì thuộc về cô ấy, đều bị anh đổi lại bằng hình ảnh của mình!”
Alexander đứng chết lặng nghe Alberto chỉ trích, không thốt ra được một lời bào chữa nào.
“Phải… là anh đã gây ra mọi chuyện.

Em muốn đánh, mắng, thậm chí giết anh đi cũng được.

Nhưng xin em đừng làm tổn thương mình… Em hãy bước xuống đi, anh xin em…”
Alberto chua chát, cười nói trong nước mắt:
“Tôi làm sao có thể sống tiếp? Tôi đã phản bội cô ấy rồi.

Anh hiểu không? Nếu không phải do anh, thì ba mẹ tôi sẽ không chết.


Nếu không phải do anh thì tôi không bị mất trí nhớ, cô ấy cũng không sống khổ sở rồi tìm đến cái chết.

Con trai tôi sẽ không trở thành trẻ mồ côi!”
Đến lúc này, Sa từ phía trong lao ra, hét lớn:
“Không! Ba không phản bội mẹ! Con đã tha thứ cho ba rồi.

Ba làm ơn, quay lại, về sống với con, được không?”
Alberto nhìn Sa, cười trong tuyệt vọng:
“Hãy tha thứ cho ba… ba thực sự là kẻ phản bội...” – Nói rồi Alberto nhìn Alexander – “Alex, lỗi của anh là khiến cuộc đời của tôi tan nát.

Tôi không thể tha thứ cho anh.

Nhưng kẻ có tội lớn nhất, không phải là anh, không phải ba mẹ tôi… mà chính là tôi!”
Alxexander run rẩy vươn tay ra, lắc đầu, nước mắt tuôn như mưa:
“Không, em không có lỗi gì cả! Là tại anh… Anh là thằng tồi! Hãy giết anh đi!”
Alberto nhìn Alexander, rồi nhìn Sa như trăn trối, nói:
“Sa, con hãy xem như chưa có người cha này… Alex… tội lỗi lớn nhất của tôi là khi biết được sự thật, tôi vẫn tha thiết yêu anh… Tôi không có tư cách sống trên cõi đời này nữa.

Tôi sẽ đi bồi tội với cô ấy… Vĩnh biệt…”
Nói rồi Alberto gieo mình xuống từ tầng bốn của bệnh viện trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Trong khoảnh khắc đó, Sa lao mình ra, nhưng cậu chỉ kịp chạm vào ngón tay của ông.
Cậu nhìn xuống bên dưới, chất lỏng đỏ thẫm chảy ra lênh láng nổi bần bật đập vào mắt.

Alberto nằm bất động bên vũng máu.

Âm thanh hỗn loạn làm đầu óc cậu ong ong như bị hàng vạn con côn trùng vây lấy.

Cảm giác khó thở ập tới, cậu đưa tay ôm ngực, đau nhói, hô hấp không thông quỳ trên mặt đất, hàng mi rũ xuống, trước mắt tối sầm.

Chỉ kịp cảm nhận có một bàn tay đỡ lấy cậu, sau đó ngất đi…

Do chứng kến cảnh Alberto nhảy lầu, lại thấy máu đỏ lênh láng trên mặt đất, Sa không chịu được cú sốc nên ngất xỉu.

Đình Bách được bác sĩ Vĩ báo tin ngay lập tức chạy đến bệnh viện.
Anh vào phòng bệnh, Sa vẫn im lìm nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc vô cùng mệt mỏi, trên tay quấn băng trắng.

Đình Bách đến bên giường, thấy tay cậu bị thương quấn băng, nhìn bác sĩ Vĩ, lo lắng hỏi:
“Sao lại ra nông nỗi này?”
Bác sĩ Vĩ bèn kể cho anh nghe mọi chuyện:
“Khi cậu ấy ngất đi, tôi thấy cổ tay cậu ấy hơi bất thường.

Kiểm tra thì mới phát hiện đã gãy xương.


Không biết vì sao lại như thế.”
Đình Bách thở dài nắm lấy bàn tay gầy gò đang được truyền nước của Sa:
“Thằng bé thật khổ.

Mới nhận cha chưa bao lâu, lại xảy ra sự tình như vậy…”
Bác sĩ Vĩ cũng vì cậu mà vô cùng đau lòng, tự trách:
“Chỉ tại tôi, lẽ ra phải ngăn không cho Alexander tìm đến đây.”
“Sa không có vấn đề gì chứ?”
“Cậu ấy chỉ vì quá kích động, lại bị chứng sợ máu doạ ngất.

Nghỉ ngơi một lát là sẽ không sao.

Có điều không biết khi tỉnh lại, cậu ấy làm thế nào để đối diện sự thật…”
“Alberto… chết rồi sao?”
Bác sĩ Vĩ lắc đầu:
“Ông ấy bây giờ so với chết còn khổ sở hơn.

Khả năng tỉnh lại là con số không.

Alexander vẫn ngoan cố muốn kéo dài sự sống cho ông ấy nên đã làm thủ tục đưa ông ấy về nước chữa trị...”
Vừa dứt câu, bác sĩ Vĩ chợt vui mừng khi thấy Sa tỉnh lại.

Nhưng ánh mắt đờ đẫn như người mất hồn.

Sa nhìn Đình Bách, rồi chuyển ánh mắt trống rỗng nhìn trên trần nhà:
“Đi hết rồi…”
Đình Bách đau lòng nắm tay cậu:
“Alberto vẫn chưa chết.

Còn sống là còn hy vọng.

Em đừng quá đau lòng…”
“Còn sống là còn hy vọng ư?” - Sa đưa đôi mắt vô hồn nhìn Đình Bách, rồi nói tiếp – “Có thực là vậy không anh? Còn sống nhưng trái tim của họ đã chết rồi.

Không còn chút hy vọng nào nữa.

Dù họ có khoẻ mạnh đứng trước mặt, thì linh hồn của họ đã đi xa rồi…”
Anh nhìn thấy bộ dạng của cậu như vậy đau xót không thôi.


Nhưng không biết dùng lời nào để xoa dịu trái tim đang tổn thương của cậu.
Sa nhìn anh, hạ giọng nói, nét mặt tiều tuỵ:
“Anh à, em còn sống để làm gì? Không còn ba, không còn Tùng Quân, em còn sống để làm gì nữa?”
Nghe những lời nói của cậu, nỗi bất an trào dâng trong lòng anh.

Anh nắm tay cậu thật chặt, cố trấn an:
“Em đừng nói vậy.

Tùng Quân có thể có nỗi khổ.

Anh sẽ đi tìm cậu ta.”
Nghe Đình Bách muốn tìm Tùng Quân, Sa như chim sợ cành cong, giữ tay anh lại, hoảng hốt nói:
“Đừng! Anh đừng tìm! Em không muốn gặp lại anh ta nữa!”
Cậu không muốn lại bị hắn vạn tiễn xuyên tâm, thương tích đầy mình nữa…
Lúc này Đình Bách mới nhớ tới vết thương nơi cổ tay của cậu, liền biết ngay thủ phạm, đôi mắt đỏ au giận run người, hỏi:
“Là nó bẻ tay em? Nó dám làm chuyện đó?”
Sa im lặng không nói, ôm lấy bàn tay quấn băng của mình.
“Anh phải tìm nó tính sổ.” – Đình Bách nghiến răng, tay co thành nắm đấm.
“Đừng anh! Bỏ qua đi! Em mệt mỏi quá rồi.

Anh mặc kệ anh ta đi mà…”
Đình Bách thấy cậu van nài thống thiết, bèn đè nén cơn giận:
“Được rồi, em nghỉ ngơi cho khoẻ đi.

Đừng làm điều gì dại dột.

Em còn có anh, biết không?”
Nói rồi anh đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn Sa và bác sĩ Vĩ.

Hắn bước đến giường bệnh, ngồi xuống bên cậu:
“Là tôi không được sao?”
Sa ngẩn ra một lúc, không hiểu ý hắn.

Hắn lại tiếp tục thổ lộ lòng mình:
“Em hãy quên con người bạc tình bạc nghĩa ấy đi.

Cho tôi cơ hội, không được sao?”
Sa ngây ngốc nhìn hắn, khoé môi xuất hiện một nụ cười, chứa đựng niềm đau xót vô bờ:
“E là cả đời này tôi không bao giờ quên được anh ấy, trừ khi tôi chết đi…”
Bác sĩ Vĩ hoảng sợ ôm chầm lấy cậu:
“Em đừng nhắc đến cái chết nữa.

Nếu em vẫn chưa quên hắn, tôi sẽ chờ.

Dù bao lâu tôi cũng chờ!”
Sa dùng chút sức lực mỏng manh của mình, đẩy hắn ra, lắc đầu:
“Xin lỗi… tôi mệt rồi.

Anh để tôi yên tĩnh một mình được không?”

Bác sĩ Vĩ thấy vẻ mặt xanh xao của cậu, không dám nói thêm gì nữa, bèn thất thểu đi ra ngoài.
Quản lý nghe Sa nhập viện, tức tốc tới thăm.

Hắn không rõ vì sao tự dưng cậu đổ bệnh, nhưng vừa nhìn thấy bàn tay băng bó của cậu, trong lòng cả kinh, trời đất như đổ sập, hét lớn:
“Thánh thần thiên địa ơi! Ngài xuống đây mà coi! Cậu có biết bàn tay này còn quý hơn ngọc ngà châu báu.

Sao lại bất cẩn như vậy? Cậu giết tôi đi còn hơn!”
Thấy quản lý bù lu bù loa cả lên, Sa nhẹ giọng trấn an hắn:
“Không có gì đâu anh.

Em chỉ bất cẩn một chút.

Coi như nghỉ ngơi dài hạn thôi mà.”
“Một chút? Một chút của cậu là vậy hả? Cậu lúc nào cũng làm tôi lo lắng phát điên! Bác sĩ nói gì không? Có ảnh hưởng tới việc chơi đàn hay không?”
Biết là quản lý lo cho mình, nhưng thấy hắn khóc lóc ỉ ôi như đứa trẻ, cậu không tránh khỏi buồn cười, an ủi hắn:
“Không sao mà, nghỉ ngơi vài tháng là lại có thể chơi đàn được rồi.”
Quản lý nghe xong nét mặt giãn ra, như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân, thở phào nhẹ nhõm:
“Thôi được rồi, vậy cậu cứ nghỉ phép vài ngày đi.”
Quản lý đi rồi, một mình trong phòng bệnh một màu trắng toát, lòng Sa chợt lạnh lẽo, trái tim giống như đã đóng băng.
Thật kỳ lạ, suốt mười năm qua, Tùng Quân không ở bên cạnh, cuộc sống của cậu vẫn bình lặng trôi qua, không ồn ào, không vội vã.

Vậy mà bây giờ, chỉ là quay lại thời gian đầu chưa gặp lại hắn, Sa chẳng cách nào thích nghi được.
“Tháng sau bọn tôi sẽ kết hôn.”
Lời nói như lưỡi dao đâm thẳng vào tim, đến bây giờ vẫn còn rỉ máu.

Một mình ngồi trong căn phòng quạnh vắng, ánh mắt lạnh lẽo, vô tình của hắn như quanh quẩn đâu đây, quấn lấy cậu, nhấn chìm cậu trong nỗi đau dày xéo ruột gan.
Tùng Quân đi rồi, Alberto cũng đi rồi.

Số phận thật biết cách trêu đùa.

Trong một ngày, nhẫn tâm cướp từ tay cậu cả hai người thân yêu khó khăn lắm mới tìm lại được.

Có lẽ, cậu đã bị trừng phạt vì chống lại số phận.

Nếu ngày hôm đó cậu chết đi cùng mẹ, thì cậu đã không gặp Tùng Quân.

Hắn sẽ không vì cậu mà bị tai nạn mất trí nhớ.

Cậu cũng không có mặt ở Ý.

Giờ này, Alberto vẫn đang hạnh phúc bên Alexander, không cần phải nhớ lại sự thật tàn khốc về người mà ông đã dành trọn thanh xuân ở cạnh bên.
Sa nhìn đăm đăm con dao gọt trái cây trên bàn, trong đầu cậu loé lên một ý niệm, từ từ tiến đến gần, cầm nó lên, hướng mũi dao vào cổ họng.

Bàn tay cậu run rẩy nắm chặt cán dao, mặt ngửa lên trời.

Chỉ cần dùng sức, chỉ cần can đảm một chút, máu sẽ tuôn ra, chảy không ngừng, cho đến khi cạn kiệt.

Chịu đau một chút, quãng đời còn lại sẽ chẳng biết đau nữa….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi