ĐẠI DƯƠNG XANH THẪM


Tùng Quân rốt cục không thể cứ thế từ bỏ cơ nghiệp của gia đình, nhìn người cha già đang ngồi xe lăn lao tâm khổ trí vì chuyện kế thừa.

Dù gì ông cũng là máu mủ ruột rà, lại gần đất xa trời, hắn sao có thể nhẫn tâm để mặc không lo? Ước mơ cháy bỏng thời trai trẻ, rốt cục không thể thực hiện.
Nhưng thỉnh thoảng hắn cũng thoả lòng đam mê bằng cách chơi nhạc trong những buổi diễn nghiệp dư.

Hắn nhận thấy, chỉ cần được chơi đàn là đủ rồi.

Ước mơ vươn ra thế giới, hắn đành nhường lại cho Sa thay hắn thực hiện.
Nhưng đôi lúc Tùng Quân thấy ân hận.

Để đạt được ước nguyện của hắn, mà Sa cứ đi diễn khắp nơi, đến ngay cả việc dành thời gian cho hắn cũng không có.
Hôm nay đã là ngày thứ mười xa cậu.

Khi thấy người yêu trở về sau chuyến lưu diễn ở Trung Quốc, Tùng Quân mừng phát rồ.

Nhưng hắn giấu nhẹm niềm vui đi, chỉ trưng ra bộ mặt ấm ức, giận dỗi như đứa trẻ.
Sa trông thấy hắn như vậy, vừa tội nghiệp vừa buồn cười, tiến đến, tặng hắn một nụ hôn dịu ngọt sau bao ngày xa cách.

Tùng Quân vẫn còn chưa chấp nhận cái giá phải trả cho sự nổi tiếng mà Sa đang có được, hắn ôm chặt cậu trong lòng, phụng phịu nói:
“Thật muốn bắt nhốt em, không cho rời xa anh nửa bước.”
Sa phì cười nhéo nhẹ chóp mũi hắn:
“Anh thật trẻ con.”
Tùng Quân vẫn không nguôi ngoai:
“Em không cần phải cố thực hiện giấc mơ của anh nữa.

Trải qua mười năm đã làm giấc mơ ngày ấy phai dần.

Thời gian qua, ký ức giả tạo được dựng lên, nhưng một phần của nó đã trở thành hiện thực.

Giống như tình cảm yêu thương của anh với ba mình, hay tâm huyết đối với tập đoàn Tâm Minh.

Tất cả những chuyện này anh không thể phủ nhận.”
Sa mỉm cười đáp lời:
“Em hiểu mà, anh cứ tiếp tục điều hành tập đoàn Tâm Minh.

Mối quan hệ với ba anh hiện tại đã tốt đẹp, em còn mong chờ gì hơn.

Còn việc trở thành nghệ sĩ violin nổi tiếng thế giới, không hẳn là ước mơ của riêng anh.


Thực ra đó cũng là mong muốn của em.”
Tùng Quân ngạc nhiên:
“Anh không biết là em lại yêu thích violin đến vậy?”
“Vì em chưa từng nói thật cho anh biết mà.

Khi xưa em nói hận violin chỉ là dối lòng thôi.”
Tùng Quân không vì thế mà vui vẻ, trái lại càng trở nên sầu não, trong đáy lòng tràn ngập áy náy:
“Hoá ra anh chưa từng hiểu em…”
Sa thấy hắn mang bộ mặt buồn bã, liền lên tiếng an ủi:
“Em không nói thì sao anh hiểu được.

Anh đừng tự trách mình.

Cũng đừng áy náy, đừng cho rằng em đang cố gồng gánh ước mơ của anh.

Em đang thực hiện ước mơ của cả hai đứa mình.”
Tùng Quân cảm động ôm cậu vào lòng:
“Anh xin lỗi vì đã không đi cùng em trên con đường này.

Nhưng có một chuyện anh hiểu rất rõ, đó là dù cho mười năm qua có rất nhiều đổi thay, duy chỉ có tình cảm của anh vẫn mãi vẹn nguyên.

Sẽ không gì có thể ngăn cản chúng ta nữa.”
Sa cũng vòng tay ôm lấy hắn:
“Em cũng sẽ không bao giờ buông tay anh, đời đời kiếp kiếp…”
Giờ phút này, niềm hạnh phúc vô biên khiến Tùng Quân không kiềm nén được lòng mình.

Hắn cúi người xuống bế xốc Sa lên, tiến tới chiếc sô pha ngay bên cạnh.

Sa bị hắn làm cho bất ngờ, la lên:
“Anh tính làm gì?”
Tùng Quân đặt cậu ngồi xuống, nắm lấy tay cậu, ánh mắt đầy h@m muốn:
“Xa em mười ngày nay, còn dài hơn cả thập kỷ, anh không chịu được nữa.”
Sa đẩy hắn ra, ngượng ngùng bảo:
“Em vừa về tới.

Chưa kịp tắm rửa, cả người đầy khói bụi.

Anh đừng làm loạn, chờ em tắm rửa xong…”
Chưa kịp nói hết câu, đầu lưỡi cậu đã bị nuốt gọn.


Mật ngọt rót vào miệng khiến Sa thấy toàn thân mềm nhũn.

Giọng nói đầy quyến rũ sát bên tai:
“Không sao cả, vẫn rất thơm.

Anh nhớ mùi hương này muốn phát điên.”Nói rồi không đợi cậu đáp lời, hắn ấn nhẹ cậu ngã xuống sô pha.

Tay luồn xuống chiếc áo thun trắng, xoa nhẹ chiếc bụng phẳng lì của cậu, tiếp tục tấn công hai đỉnh hồng nhạt trước ngực.

Sa như biết được số phận, buông xuôi cho hắn làm loạn trên cơ thể mình.

Tùng Quân được thế không kiêng dè tốc áo cậu lên, cởi hẳn ra quăng xuống sàn nhà.
Hắn hôn lên vành tai tỏ ửng của cậu, tay tiếp tục mân mê lên bờ ngực rắn chắc.

Sa không còn là cậu bé mười bảy tuổi nhỏ nhắn năm nào.

Mười năm trôi qua, cơ thể thiếu niên dần thay thế bằng một thanh niên trưởng thành, đầy nét mê hoặc quyến rũ.
Tùng Quân siết chặt vòng eo cậu, bắt đầu hôn lên khắp cơ thể, hắn muốn nuốt gọn cậu vào bụng, không chừa một cái xương nào.

Liếc thấy vật nhỏ xinh đẹp lấp ló nơi chiếc quần đã được mở khoá, Tùng Quân để Sa nằm trên ghế, quỳ dưới đất, cúi xuống dùng đầu lưỡi quét ngang nơi thầm kín của cậu.

Ánh mắt ướt át như phủ sương mai, bỗng dưng mở bừng.
“A…”
Cả người cậu nóng hừng hực, tay chân không tự chủ được mà co lại.

Cậu nắm chặt lấy sau gáy Tùng Quân, chiếc cổ trắng như tuyết ngửa ra sau, yết hầu chuyển động bên dưới lớp da mỏng.

Cậu bắt đầu th ở dốc, đón lấy từng đợt kh0ái cảm mà hắn mang đến.

Cậu bé vì bị chọc ghẹo mà bắt đầu lớn dần rồi nằm gọn trong miệng người nọ.

Đầu lưỡi hắn siết chặt, miên man quấn lấy con mồi như muốn nuốt chửng vào bụng.
Sa như bị hút lấy không khí, hơi thở hỗn loạn.

Cậu cảm thấy bên dưới sôi sục, nóng bỏng, rồi tình d1ch màu trắng phun trào.

Hắn vươn lưỡi kiếm lấy, nuốt vào trong bụng, không muốn bỏ sót một giọt nào.
Tùng Quân nhìn nét mặt thập phần gợi cảm của Sa, không có ý định buông tha cho cậu.


Hắn lật cậu quay lưng lại, nửa thân trên nằm trên ghế, nửa th@n dưới quỳ dưới sàn nhà.
Hắn tiếp tục luồn tay xuống bên dưới của cậu, nâng niu hai viên ngọc nhỏ xinh trong lòng bàn tay.

Tay còn lại vươn ra chạm vào gương mặt u mê không lối thoát.

Các đầu ngón tay len lỏi vào trong khoang miệng, ngọ nguậy đầu lưỡi của cậu.
Sa đê mê cắn lấy ngón tay của hắn, toàn thân vô lực, hơi thở nặng nề.

Vật phản chủ bên dưới lại bị k1ch thích mà lớn dần, rồi đứng thẳng.

Tùng Quân hôn lên tấm lưng trần của cậu, rồi trượt xuống vòng eo đang uốn lượn thành một đường cong tuyệt đẹp.
Bàn tay của hắn bỗng chốc ngập tràn chất lỏng tình ái.

Hắn bắt đầu đưa đầu ngón tay xâm nhập vào hang động đang khép kín.
“Ưm…” Bị tấn công, đôi mày Sa nhăn lại, bên dưới một trận co rút kịch liệt.
“Thả lỏng nào, đừng siết anh chặt quá.” Tùng Quân vừa nói, vừa cho thêm một ngón tay vào trong, ngọ nguậy như những con rắn con đang tìm chỗ ẩn náu:
“Anh… dừng lại…” Sa kêu lên.
“Đến đây rồi còn dừng thế nào được?”
Tùng Quân thì thầm.

Các ngón tay rút về.

Vật hình trụ như thanh sắt nung trong lò lửa, nóng rực xuyên thủng hoa cúc, Sa vừa đau đớn vừa bị k1ch thích không kiềm chế được lại kêu lên một tiếng, tay bấu chặt lấy thành ghế.
Tùng Quân thú c mạnh vật nọ vào trong cơ thể Sa, kịch liệt ma sát.

Mạnh bạo đến độ nghe rõ tiếng chiếc ghế va chạm với sàn nhà, rung lắc nhịp nhàng theo cơ thể mướt mồ hôi của cả hai.

Nơi ấy ấm áp đến nỗi hắn không muốn thoát ra.
“Chậm… chậm thôi… Em theo không kịp…”
Hắn hôn lên chiếc lưng trần trắng nõn nà với đường cong đầy gợi cảm.
“Em thật là biết cách giết người, anh không thể… ngưng được.

Anh chỉ muốn ở bên trong em, mãi mãi…”
Sa bị hắn vào ra nơi ấy, toàn thân như bị rút cạn sức lực, thở hổn hển, giọng nói đứt quãng:
“Anh là quái vật, em mệt chết rồi, tha… cho em… Ưm...”
Cậu chưa nói hết câu, hắn đã kéo cằm cậu quay lại, hôn ngấu nghiến, m*t thật sâu làm cậu muốn ngạt thở.
Tùng Quân đẩy mạnh hông, những nếp gấp trên hoa cúc kịch liệt co giãn.

Sa há miệng th ở dốc:
“Nhanh… nhanh hơn nữa đi anh! Mạnh… mạnh nữa…”
“Em thật nhõng nhẽo quá nha… Mới nãy… còn kêu anh chậm thôi, giờ thì lại muốn nhanh lên…”
Sa không có hơi sức để nói chuyện, hai tay cào cấu trên ghế, phát ra tiếng kêu kin kít.

Tùng Quân bắt lấy tay cậu, nắm chặt.


Hắn th úc mạnh một cái nữa ra đòn kết liễu, rồi xuất ra muôn vàn tình ái, chảy dài xuống hai bắp đùi trắng trẻo của Sa.

Tùng Quân vô lực ngã vào người Sa, ôm cậu từ phía sau.

Vẫn không buông tha, hít hà mái tóc đen mang mùi hương thảo mộc.
“Anh yêu em.”
Giọng nói mang ma lực vô hình rót vào tai, khiến trái tim Sa nảy lên trong lồ ng ngực.

Đã bao lâu rồi cậu không được nghe ba chữ này, nhất thời ngẩn ra.

Hạnh phúc vô bờ, cậu quay mặt lại, hôn lên đôi môi vừa thốt ra lời mật ngọt đó.
Cậu dùng sức, đẩy Tùng Quân nằm ngửa trên ghế.

Phút chốc tình thế đảo ngược, cậu đã ở trên thân mình hắn.
Hai đôi mắt nồng đậm tình ý giao nhau, không còn khoảng cách.

Sa cúi xuống, mãnh liệt hôn hắn, âm thanh chạm môi vang lên khiến tim cậu rạo rực như bị đốt cháy.
Cậu tiếp tục trườn xuống bờ ngực rắn chắc, chiếc lưỡi xinh đẹp lướt khắp cơ thể trơn mướt, rồi dừng lại nơi đang dựng thẳng như cột cờ bên dưới.
Tùng Quân bị cậu hôn làm cho mất hết lý trí, liên tục th ở dốc.

Định thần lại, đã thấy cục cưng của mình nằm gọn trong miệng người nọ.

Toàn thân hắn rung lên như bị điện giật, máu như ngừng lưu thông.

Niềm hạnh phúc dạt dào làm Tùng Quân như bị tê liệt tứ chi, lồ ng ngực phập phồng hớp lấy từng đợt không khí.
Đi công tác từ xa trở về, chưa kịp ăn uống, nhưng “ăn” người đàn ông của mình khiến Sa không thấy đói bụng nữa.

Hương vị chỉ tình yêu mới có thể cảm nhận được vương vấn trên đầu lưỡi.

Yết hầu duyên dáng nuốt lấy thứ chất lỏng yêu nghiệt dưới thân Tùng Quân, vẫn chưa thấy thoả mãn.
Cậu lại tiếp tục khơi gợi hắn, làm Tùng Quân dở khóc dở cười.

Vốn định ăn cậu một xíu, ai dè lại bị cậu xoay như chong chóng, không ngóc mặt lên được.

Đôi bồng đào trắng như tuyết đặt trên đùi hắn, sau đó hơi nhổm người lên, rồi ấn xuống nhẹ nhàng.

Tích tắc, vật kia một lần nữa lại nằm trong cơ thể ấm áp của cậu.
Tùng Quân kêu lên một tiếng, đưa tay chạm lấy vật nhỏ đáng yêu của cậu đang ngẩng đầu lên trước mặt, ma sát không ngưng nghỉ.

Chiếc ghế đáng thương một lần nữa rên khóc bởi sức nặng của hai thằng đàn ông.

Đến khi mệt nhoài, Sa ngã xuống vào lòng hắn.

Mười ngày lưu diễn không có thời gian nghỉ ngơi, lại vừa đường xa trở về, vô cùng mệt mỏi, cậu an tâm dựa vào người hắn, chậm rãi nhắm mắt lại và ngủ một mạch đến sáng hôm sau..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi