ĐẠI DƯƠNG XANH THẪM


Ngày hôm sau, Tùng Quân nhận được cuộc gọi điện của thám tử tư, vẻ mặt hắn vừa ngạc nhiên vừa có chút căm phẫn.

Nói được mấy câu, hắn lại tiếp tục thực hiện một cuộc gọi.

Tới chiều ngày hôm ấy, Tùng Quân giao Sa cho quản lý chăm sóc, tức tốc đi đến căn nhà hoang ở ngoại thành.
Tùng Quân ngồi trong căn nhà hoang, bình thản chờ đợi một người quen thuộc.

Tiếng bước chân dồn dập nện xuống sàn nhà cũ kỹ.

Người bước tới không ai khác chính là Trúc Ly.
Vừa nhìn thấy Tùng Quân, cô hoảng loạn hỏi:
“Anh ấy đâu??”
Tùng Quân không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô.

Cô có thể cảm nhận được một luồng khí hung ác xung quanh hắn.

Trúc Ly bất giác chùn chân, nhìn không chớp mắt người trước mặt.

Ánh mắt hắn loé lên tia nhìn sắc nhọn, lạnh như băng tuyết ngàn năm chẳng tan.

Tùng Quân vừa nhìn thấy cô, lập tức đứng lên, tiến lại gần, một tiếng bộp như pháo nổ phá tan bầu không khí im lặng.
Trúc Ly bàng hoàng mở trừng mắt trước hành động bất ngờ của hắn, đưa tay ôm mặt, thốt lên:
“Anh dám đánh tôi?”
“Vì sao tôi không dám?” Tùng Quân gằn từng tiếng, rồi nhanh như chớp nắm lấy cổ cô bóp mạnh: “Không những đánh, mà tôi còn muốn bóp ch3t cô nữa kìa.”
Trúc Ly bị bàn tay to khoẻ của hắn chặn ngang cổ, hô hấp không thông, nói chẳng thành tiếng.

Cô dùng tay đập đập vào tay hắn.

Gương mặt tím tái vì thiếu dưỡng khí.
Tùng Quân hung ác nhìn cô, chỉ muốn thực sự bóp ch3t con người độc ác này.

Nhưng hắn không làm thế.

Đúng lúc hai mắt cô trợn trắng sắp mất đi ý thức, thì hắn buông ra, đẩy mạnh cô ngã xuống sàn.
Hắn tiến đến gần cô, mở điện thoại ra, dí sát vào gương mặt xinh đẹp chưa hết hoảng loạn kia:
“Có thấy cảnh tượng này quen mắt không?”
Trúc Ly thất kinh nhìn lên, đưa tay vồ lấy chiếc điện thoại trên tay hắn, lắp bắp:

“Tại sao anh có những hình ảnh này? Tôi đã giấu rất kỹ cơ mà!”
Khoé mắt Tùng Quân lộ ra một tia khinh miệt, hắn giằng lấy điện thoại trên tay cô, rồi nói:
“Cô nghĩ giấu được bao lâu? Rõ ràng là đã có người yêu, vì cớ gì vẫn không buông tha cho tôi? Lại còn làm hại người tôi yêu?”
Trúc Ly một lần nữa ngồi phịch xuống sàn, gương mặt méo mó như già đi chục tuổi, cô cười như mếu:
“Công ty đang sắp không trụ được nữa.

Chỉ có kết thông gia với anh mới có thể thoát khỏi tình cảnh phá sản.”
“Vì vậy mà cô không quan tâm đến hạnh phúc của bản thân.

Bằng mọi giá phải lấy người mình không yêu sao?”
Trúc Ly đau xót nói:
“Tôi còn có thể lựa chọn sao? Ai bảo tôi yêu phải một người không quyền không thế, lại nhu nhược như anh ta? Chỉ một lời nói của ba tôi cũng đủ để đẩy anh ấy xuống vực thẳm rồi.”
Tùng Quân hừ lạnh một cái:
“Cô vì bản thân mà sẵn sàng làm tổn thương người khác, đúng là quá độc ác.

Là cô gửi cho Sa những thứ kinh tởm đó?”
Trúc Ly thất thần ngồi đó, chịu sự chất vấn của Tùng Quân, gật đầu thừa nhận.
“Là cô bịa ra bài báo nói rằng bị Sa cướp mất chồng sắp cưới?”
“Phải.”
“Là cô đã sắp đặt cuộc phỏng vấn cuối buổi biểu diễn, là cô sai người phá huỷ dàn đèn để nó rơi xuống làm Sa bị thương?”
Lúc này Trúc Ly mới giật mình nhìn lên, đôi mắt mở to hét lên:
“Không phải tôi!”
Đến nước này mà cô vẫn còn chối cãi, cơn giận ngùn ngụt dâng lên trong lòng hắn, tựa núi lửa phun trào:
“Là cô bịa ra bài báo thứ hai, bóc phốt quá khứ của Sa? Là cô sai người tạo dựng hiện trường giả để cho người ta nghĩ rằng cậu ấy tự sát? Sau đó giả nét chữ của cậu ấy để viết thư tuyệt mệnh.

Không những thế cô còn giả luôn hồ sơ bệnh trầm cảm của cậu ấy?”
“Không, tôi không có làm những chuyện ấy!”- Trúc Ly gào lên.
Tùng Quân nổi điên lao đến gần cô, đưa tay túm lấy cằm cô kéo lên, bóp mạnh:
“Cô không làm chả lẽ tôi làm? Tới nước này mà còn chối?”
Trúc Ly cố nén cơn đau, trừng mắt nhìn hắn rồi bật cười khanh khách:
“Anh cất công sai người theo dõi tôi, tại sao không điều tra cho tới nơi tới chốn? Tôi chẳng qua chỉ là con cờ.

Người điều khiển bàn cờ, anh tự đi tìm hiểu lấy.”
Trong đầu Tùng Quân chợt như nhận ra điều gì đó, nhưng hắn ngay lập tức bác bỏ ý nghĩ ấy.

Hắn gằn giọng:
“Cô đừng hòng bịa đặt! Tôi sẽ không tin bất cứ lời nào của cô đâu.”

“Anh không tin tôi cũng kệ anh.

Tôi biết giờ phút này trong tâm trí anh đã hiện ra một người.

Chỉ là anh không dám đối diện sự thật mà thôi.

Anh cứ đi hỏi người đó, xem tôi có nói dối hay không?”
Tùng Quân siết chặt nắm đấm, gặn hỏi:
“Là ai? Mau nói cho tôi biết?”
Trúc Ly vẫn ngoan cố không thốt ra nửa chữ, chỉ lạnh lùng cười mỉa mai.
Cuối cùng Tùng Quân hạ giọng nói:
“Được thôi, nếu cô không khai, thì đừng trách tôi độc ác.”
Nói rồi hắn đưa tay ra hiệu, từ sau cánh cửa đóng im ỉm trong căn nhà bỏ hoang, một người đàn ông đã bị trói chặt hai tay bị dẫn ra.

Trúc Ly nhìn thấy ngươi nọ cả kinh hét lớn:
“Anh Dũng!”
Cô vội vàng nhào tới nhưng đã bị Tùng Quân ngăn lại.
“Anh tránh ra! Anh tính làm gì anh ấy??”
“Cô biết chuyện gì thì mau chóng khai ra hết.

Nếu không, tôi xin một hai ngón tay của anh ta… Một cái đầu mèo, cô còn dám cắt, thì một, hai ngón tay người cô không cần phải sợ…”
Nói rồi hắn đi đến gần người đàn ông nọ, rút ra một con dao, kề sát các ngón tay của anh ta.
Trúc Ly cả kinh hét lên:
“Đừng! Tôi nói là được chứ gì!”
Trúc Ly hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu nói:
“Người đứng sau chuyện này, là ba anh.”
Ban nãy Tùng Quân có thể lờ mờ đoán ra, nhưng khi nghe lời khẳng định của Trúc Ly, hắn vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng.

Hắn đã thử một lần tin tưởng ba mình, nhưng cuối cùng chính sự khoan dung ngu ngốc của hắn đã suýt nữa đẩy Sa vào chỗ chết.

Hắn nắm tay Trúc Ly, kéo mạnh về phía chiếc xe đang chờ sẵn, cùng với người yêu của cô, đi đến gặp ba hắn.
Trên đường đi, Tùng Quân nhận được điện thoại của quản lý.

Đầu dây bên kia là giọng điệu vô cùng khẩn trương:
“Tùng Quân, Sa biến mất rồi!”

“Cái gì?”
“Tôi vừa đi ra ngoài mua đồ ăn, quay lại đã không thấy cậu ấy.

Các y tá cũng chẳng biết cậu ấy đi đâu.

Đã hơn một tiếng đồng hồ mà chưa thấy quay lại.”
Tùng Quân tắt điện thoại, lệnh cho tài xế tức tốc lái xe đến nơi ở của ba hắn.
Vừa tới nơi, hắn nhanh chóng kéo Trúc Ly đi vào, gặp ông Tâm đang ngồi trong phòng khách.

Tùng Quân không ngăn được tức giận, liền lao về phía ông:
“Sa đâu??”
Ông không lấy làm ngạc nhiên khi thấy thái độ của hắn, trái lại, còn điềm tĩnh nâng cốc trà lên nhấp một ngụm.

Tùng Quân thấy ông dửng dưng như không, càng muốn nổi điên, gạt phăng tách trà trên tay ông, khiến nó rơi xuống vỡ tan tành.
“Tôi hỏi, Sa đâu rồi???”
Lúc này ông mới nhìn hắn, lên tiếng:
“Tới đúng lúc lắm.”
Tùng Quân mất hết kiên nhẫn, gầm lên:
“Ông đừng đánh trống lãng! Nếu ông không giao cậu ấy ra đây thì đừng trách tôi!”
Lúc này ông Tâm mới lấy ra một bìa hồ sơ, trong đó là hai tấm giấy cứng màu đỏ, lạnh lùng bảo:
“Mau ký vào, nó sẽ được an toàn.”
Tùng Quân đưa mắt nhìn tờ giấy, năm chữ in hoa, đỏ chót đập vào mắt, khiến hắn cả kinh: “GIẤY CHỨNG NHẬN KẾT HÔN.”
“Ông… làm tới mức này luôn sao?”
Trúc Ly đứng bên cạnh, thấy tờ giấy mà lòng mừng thầm.
Màn hình tivi cỡ rộng trong phòng khách bỗng nhiên bật mở.

Toàn bộ máu nóng trong người Tùng Quân dồn lên hết cỡ khi nhìn thấy những gì diễn ra trước mặt.
Sa nằm trên giường, một tay bị trói trên đỉnh đầu, hai chân dang rộng cũng bị trói ở hai bên góc giường.

Chỉ có cổ tay bị thương là được tự do thả lỏng.

Bên cạnh cậu là bốn, năm gã đàn ông nhìn vô cùng hung tợn.
Toàn thân hắn rung lên, gân xanh nổi đầy trán, rít qua kẻ răng:
“Ông muốn làm gì cậu ấy???”
“Đã quá rõ ràng rồi mày còn muốn hỏi sao?”
Trên màn hình một tên bắt đầu tiến tới gần Sa, tay mở từng chiếc nút áo bệnh nhân của cậu, phơi bày bộ ng ực trắng nõn trơn mướt, vuốt nhẹ quả anh đào đỏ mọng.

Tay còn lại chạm lên môi cậu, ngón tay len lỏi vào trong, tách rời hai cánh hoa, miết qua miết lại.

Vẻ mặt thèm khát quay về phía ống kính, đưa lưỡi kiếm quanh miệng.

Sa bị tác dụng của thuốc mê nên chưa tỉnh lại, bị vật lạ tấn công vào khoang họng, chỉ khẽ nhíu đôi chân mày, một dòng chỉ bạc chảy ra từ khoé miệng.
Tùng Quân thấy cảnh đó, cả người chấn động, hận mình không thể lao vào màn hình, nắm đầu tên d@m đãng kia, nện một trận nhừ tử.


Hắn gầm lên:
“Ông có dừng ngay lại không??? Em ấy đang ở đâu? Tại sao ông vẫn không thay đổi, tại sao vẫn muốn làm hại em ấy? Những gì tôi làm, vẫn chưa đủ để ông buông tha cho chúng tôi hay sao?”
Ông Tâm cười lạnh, trả lời:
“Phải, tao chưa từng thay đổi.

Cũng như mày, chưa bao giờ hết ngu ngốc.”
Tùng Quân lao tới, nắm lấy cổ áo ông giật mạnh:
“Tôi liều mạng với ông!!”
“Tạo sao mày lại làm khó bản thân vậy? Chỉ cần ký tờ giấy đó, thì ngay lập tức tao sẽ thả nó ra, không để nó mất đi một sợi tóc nào.”
“Ông…” Tùng Quân giơ cao nắm đấm.
Bỗng hắn nghe từ trong tivi một giọng nói quen thuộc cất lên, đầy sợ hãi:
“Các người là ai? Thả tôi ra!”
Tùng Quân lao về phía màn hình, gào lấy tên cậu:
“Sa! Em có nghe thấy anh không?”
Sa nằm trên giường, nghe tiếng Tùng Quân, liền la lớn:
“Tùng Quân? Anh ở đâu?”
Tùng Quân hạ giọng trấn an:
“Em đừng sợ, anh tới cứu em ngay!”
Nói rồi hắn dần lấy lại bình tĩnh, tiến tới chỗ ông Tâm, cầm lấy tờ giấy đăng ký kết hôn.

Hít một hơi thật sâu, hắn hỏi:
“Có thật là ông sẽ tha cho Sa?”
“Lần này tao sẽ không nói dối.

Chỉ cần mày ký vào, tao sẽ thả nó ra.

Tao cũng không can thiệp vào chuyện của chúng mày nữa.”
“Nếu ông không giữ lời, tôi sẽ quay lại lấy mạng ông.”
Nói rồi hắn đặt bút xuống ký vào tờ giấy.

Trúc Ly đứng bên cạnh, trong lòng như nở hoa.

Cuối cùng công ty của ba cô đã được cứu rồi.
Tùng Quân ký tên xong, quả nhiên ông Tâm không gây khó dễ nữa mà đưa hắn địa điểm đến rước Sa.
Tùng Quân đi ngang qua Trúc Ly, thấy vẻ mặt đắc thắng của cô mà nhếch môi cười khinh bỉ.

Cô không hiểu nụ cười ấy là có ý gì.

Nhưng chẳng đợi cô tò mò lâu, hắn thì thầm vào tai cô:
“Cô bị lừa rồi…”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi