Lúc này hai cổ tay Kiếm Mai Tử xoay tròn, giống như ảo thuật.
Trên tay bỗng nhiên xuất hiện hai phi tiêu, nàng nhìn Phạm Ninh cười, lộ ra răng nanh đều trắng như tuyết.Không đợi Phạm Ninh kịp phản ứng, chỉ thấy hai đạo hàn quang lóe lên, hai phi tiêu liền bay xẹt qua tai trái tai phải hắn, dính trên thùng xe, hắn sợ hãi toát mồ hôi lạnh.Cái này nhờ hắn phản ứng nhanh, lắc mình một cái, nếu không mạng nhỏ hắn không còn rồi.Bỗng nhiên Phạm Ninh ngửi được mùi nguy hiểm trên người nữ nhân đối diện này, hắn phải cách xa cô ta một xíu......Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa lớn huyện học, Phạm Ninh định vòng cửa sau đi vào nhà trọ.Lúc này, hắn phát hiện ra trên bãi tập huyện học, một đám quan viên đi về phía cửa chính huyện học.
Ở giữa có một người đàn ông trung niên da ngăm, đầu đội mũ hai cánh chuồn, mặc bộ quan phục màu xanh lá, dáng người hơi béo.Phạm Ninh lập tức ngây ngẩn cả người, đây không phải là Bao Chửng sao?Tại sao ông ấy ở Ngô huyện, không phải ông ấy đến Thiểm Tây làm Chuyển Vận Sứ sao? Chẳng lẽ ông ta được điều đến Bình Giang phủ rồi sao?Phạm Ninh suy nghĩ một vài khả năng, lại nghĩ không ra nguyên nhân.Lúc này Chu Bội gọi lớn: - Tên ngốc, còn không xuống xe?Phạm Ninh mới giật mình, nhanh chóng xuống xe ngựa, lại nhìn thăm dò hướng huyện học, chỉ thấy một đám quan viên lên mấy chiếc xe bò.Trong tâm Phạm Ninh suy nghĩ, Bao Chửng thị sát huyện học, có phải cũng tham gia vào cuộc thi đấu bán kết ngày mai, thú vị đây.
Không biết lão Bao này còn nhớ đến hắn không?Ba ngày trước Bao Chửng đến Bình Giang phủ, ông ta dùng thủ đoạn nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, mạnh mẽ, cứng rắn xử lý vụ án lương thực Côn Sơn.
Huyện lệnh và tào mạc đều bị miễn chức vấn tội, được giao cho quan viên Đề Hình Ty thẩm vấn.Ngày hôm qua ông ta đi Ngô Giang huyện tuần tra kho lương thực và dân tình, hôm nay lại tuần tra tới Ngô huyện.Bậc quan Bao Chửng không cao, chỉ là quan Lục phẩm, nhưng quyền lực rất lớn, đây cũng là đặc điểm của Tống triều.
Quan mà có phẩm cấp càng cao càng nhàn tản, quan phẩm cấp thấp thì nắm giữ quyền cao.Ông ta không chỉ nắm giữ quyền sở kinh tế Lưỡng Chiết Lộ, đồng thời còn có danh hiệu Giám Sát Ngự Sử.
Các quan địa phương đối với ông ta vô cùng sợ hãi, đồng thời cũng cố gắng lấy lòng.Lúc này, Bao Chửng cũng từ cửa sổ xe ngựa thấy được chiếc xe ngựa xa hoa, ông ta kinh hãi, có ba con ngựa, cho dù trong kinh thành cũng ít khi gặp.- Đó là xe ngựa nhà ai? Lúc này Phạm Ninh đã vào nhà trọ, Bao Chửng không thấy hắn.Ngồi đối diện với ông ta là Huyện lệnh Lý Vân cười nói: - Xe ngựa của Chu gia.Bao Chửng hơi suy nghĩ, mở miệng nói: - Chẳng lẽ là Chu quý phi?Lý Vân gật đầu, Bao Chửng cũng không hỏi nhiều.Hóa ra là người nhà Chu quý phi, khó trách.....Bao Chửng trầm ngâm một chút hỏi: - Cháu của Phạm công cũng là một thần đồng, hắn đang ở Ngô huyện, không biết....Lý Vân mỉm cười nói: - Bao công hỏi Phạm Ninh à.- Đúng là hắn.Bao Chửng cũng mỉm cười: - Xem ra vị Phạm tiểu quan nhân này rất nổi danh, ngay cả Huyện lệnh cũng đều biết hắn.Lý Vân đương nhiên không nói là do ông ta nghe được từ nhạc phụ.Ông ta gật đầu cười nói: - Lần này thi đấu chọn lựa huyện sĩ, Phạm Ninh cũng đạt được thành tựu lớn, ngày mai Bao đại nhân có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của cậu ấy.Bao Chửng cười gật đầu, từ biệt mấy tháng, ông có chút nhớ tên tiểu tử này.Trong mắt Lý Vân hiện lên sự khẩn trương khó nhận ra, dù thế nào y cũng phải dùng cuộc thi đấu huyện sĩ ngăn chặn Bao Chửng, không cho ông ta đi điều tra dân tình.
Con đường làm quan của y hết sức thuận lợi, không thể để những báo cáo bất lợi nào đối với y xuất hiện.Bao Chửng biết Phạm Ninh, điều này không có gì tốt hơn.Sáng sớm ngày kế tiếp, cửa lớn huyện học khua chiêng gõ trống, náo nhiệt vô cùng.
Mười lá cờ tung bay trong gió ở cửa huyện học, một bức tranh chữ thật lớn treo trên cửa chính, viết to dòng chữ Thi đấu bán kết huyện sĩ.Từ bốn phương tám hướng cửa lớn, khá đông dân chúng vây quanh chiêm ngưỡng phong thái của thần đồng.
Mười mấy cung thủ huyện nha trước cửa chính duy trì trật tự.Lưu viện chủ mang theo Phạm Ninh đứng chờ ở sân thể dục huyện học.
Trong chốc lát xe ngựa hoa lệ của Chu Bội cũng nhanh chóng đi đến.- Viện chủ, thật xin lỗi, hôm nay trò ngủ quên.Chu Bội ngượng ngùng từ trong xe chui ra.Nàng mặc quần áo giống ngày hôm qua, đồng phục tử sĩ màu lam, đầu đội khăn sĩ tử, chân mang giày da hươu nhỏ, có lẽ không kịp thay quần áo.
Nhưng gương mặt nàng vẫn như bức tranh, tươi mát xinh đẹp như hoa sen mới nở.Lưu viện chủ cười nói:- Vừa đúng lúc, không muộn chút nào.Ông ta quay đầu nhìn Phạm Ninh, cười nói:- Chúng ta đi thôi.Mọi người cùng đi về phía trường thi.- Tối qua ngủ khuya à?Phạm Ninh thân thiết cười hỏi.- Có lẽ vậy.Chu Bội che miệng, mệt mỏi ngáp, có chút bối rối nói:- Ta không biết mình ngủ lúc nào, tỉnh lại thấy trời đã sáng.Lưu viện chủ quay đầu cười nói:- Kiên trì một chút, còn hai ngày nữa, sau khi kết thúc là có thể về nhà nghỉ ngơi thật tốt.- Viện chủ, ngày mai thi đấu cá nhân, nội dung thi là gì?Phạm Ninh tò mò.- Nói chung cũng giống như thi tập thể, thi Ngũ kinh, thơ, hạng mục phụ, sách luận không thi, đối với trò mà nói đều là điểm mạnh.- Cuối cùng bao nhiêu người được trúng tuyển?Chu Bội hỏi.- Mỗi cuộc thi đều giống nhau, thi đấu chọn ra mời người, xưng là huyện sĩ, Chu Bội, trò cũng sẽ có danh hiệu huyện sĩ.Chu Bội bĩu môi, dù sao nàng cũng không tham gia thi Giải, loại huyện sĩ này đối với nàng có ý nghĩa gì chứ?Trong lòng Lưu viện chủ có mâu thuẫn, nếu Phạm Ninh trúng tuyển hắn sẽ lên huyện học, đây không phải là kết quả ông ta muốn.Nhưng nghĩ đến tiền đồ của Phạm Ninh, ông ta chỉ có thể ủng hộ Phạm Ninh tiếp tục tiến bước mà thôi.Không bao lâu, bọn họ đi đến đấu trường, hôm nay thi đấu bán kết, kỳ thật cũng là trận đấu chung kết lựa chọn huyện sĩ.Đối với cá nhân dự tuyển mà nói, bọn họ đi đến bước này mỗi người đều lấy được điểm cơ sở thượng trung, nếu hôm nay ai đoạt được quán quân, thì điểm cơ sở chính là thượng thượng.Như bọn Từ Tích vòng thứ nhất bị loại, bị điểm trung, cho nên có phát huy khi thi đấu cá nhân cũng không có ý nghĩa.Nhưng thi đấu bán kết đối với bốn học đường lại vô cùng quan trọng, liên quan đến xếp hạng của bọn họ, liên quan đến việc hấp dẫn học sinh ưu tú các nơi.Bốn viện chủ vô cùng khẩn trương, bọn họ ngồi một bên xem cuộc chiến.Đầu tiên rút thăm chỗ ngồi, Diên Anh học đường rút thăm số bốn, số một là Trường Thanh học đường, số hai là học đường Phụ Chúc thuộc huyện học, số ba là Dư Khánh học đường.Ngoại trừ Diên Anh học đường có hai học sinh, những học đường khác đều ba học sinh, bọn họ đều là đội ba người thuộc khu Giáp.Năm vị giám khảo cũng đã an vị, bọn họ là giáo thụ đến từ phủ học.
Quan chủ khảo là Tề Ung, hơn bốn mươi tuổi, là Phó giáo thụ phủ học, xuất thân từ Trường thái học, thoạt nhìn là người thông minh khôn khéo..