ĐAM MỸ TÌNH SINH Ý ĐỘNG

Kỷ Sơn Thanh chân trước vừa bước ra cửa Triệu Ý chân sau liền đứng lên đuổi theo.

Trần Diệu giữ chặt cậu, nói: “Anh Sơn bảo mọi người ngồi đây ăn cơm.”

Triệu Ý hất tay hắn ra, đi về phía cửa.

Trần Diệu nhanh hơn một bước chặn cửa, cắn răng nói: “Đã cmn mất tích một người rồi, cậu đừng làm loạn thêm có được không?”

Triệu Ý nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt băng lãnh, mặt mày đanh lại: “Biến!”

Trần Diệu đứng im chặn cửa.

Triệu Ý nắm chặt nắm đấm, lại buông ra, dùng hết sức đẩy một cái khiến Trần Diệu ngã xuống đất.

Cả phòng đứng dậy.

Nghiêm Thắng kêu lên: “Cậu làm gì vậy?”

Triệu Ý không để ý tới mọi người, chạy ra ngoài.

Cậu vừa nghe được phụ huynh kia là tên bợm nhậu, tình huống chắc chắn không chỉ đơn giản nhẹ nhàng là đi đón người như Kỷ Sơn Thanh nói.

Lúc gọi điện cho Thu Thủy hai lần đầu là không có người nghe máy, đến lần thứ ba là tắt máy. Chắc chắn đã có người sờ vào điện thoại của cô, hoặc là có chuyện gì đó khiến điện thoại tắt máy.

Triệu Ý không muốn nghĩ đến khả năng xấu nhất, cậu thà tin là Thu Thủy lúc đi về bị ngã rơi di động.

Cậu chạy rất nhanh, sau lưng là tiếng gọi của Trần Diệu cùng tiếng bước chân lộn xộn đuổi theo.

Làm sao ngồi yên đợi được, cmn chứ ai chờ nổi!

Triệu Ý xông vào giữa cơn mưa xối xả.

Cơn mưa dày đặc nháy mắt tưới ướt cậu, màn mưa ngăn lại tầm nhìn, trong mưa cậu híp mắt tìm kiếm bóng dáng Kỷ Sơn Thanh nhưng không thấy.

Nước mưa lạnh băng nặng nề nện trên người, rửa trôi nhiệt độ cơ thể.

Đột nhiên Triệu Ý nghe được tiếng xe máy, một tia sáng cách đó không xa từ bên trái rọi tới.

Triệu Ý quay đầu khum tay trên mắt, nhìn thấy Kỷ Sơn Thanh đi xe máy tới, tia sáng ngày càng ngắn, xe máy cách cậu ngày một gần.

Kỷ Sơn Thanh rõ ràng nhìn thấy cậu nhưng không hề giảm tốc độ.

Anh không có ý định để cậu đi cùng.

Khi xe máy cách ngày càng gần, Triệu Ý đột nhiên xông về phía xe máy.

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, trong phút chốc át cả tiếng mưa rơi, đâm thủng màng nhĩ.

Anh bẻ lái gấp, tay bóp chặt phanh mới không đâm trúng Triệu Ý.

Nhưng vẫn làm người té ngã.

Kỷ Sơn Thanh dựng xe, trừng mắt hung hăng nhìn Triệu Ý, vừa nãy tim anh dường như đã ngừng đập, bây giờ mới dồn dập nhảy lên.

Anh lau nước mưa trên mặt, thở hắt ra, mắng Triệu Ý đang ngồi trên đất: “CMN em muốn chết phải không?”

Triệu Ý không nói một lời, nhanh chóng bò dậy chạy tới sau xe, bám eo của anh leo lên yên sau.

“Kỷ Sơn Thanh, đưa em đi cùng.”

Kỷ Sơn Thanh mím chặt môi, anh không dừng lại lâu liền nổ máy.

Bây giờ anh không có thời gian tranh cãi với Triệu Ý.

Còn có chuyện khẩn cấp hơn cần làm.

Đây là lần thứ hai Triệu Ý được trải nghiệm tốc độ bàn thờ của Kỷ Sơn Thanh, giữa thời tiết cực đoan, ngồi sau xe kẻ điên này nhưng Triệu Ý lại đột nhiên thấy rất sảng khoái.

Mưa nặng nề đánh lên mặt, lạnh lẽo, chết lặng.

Cậu ôm chặt eo Kỷ Sơn Thanh để tránh mình ngã xuống, thì thầm: “Cô ấy nhất định sẽ không sao….”

Mưa quá to, tốc độ quá nhanh, Kỷ Sơn Thanh không nghe thấy lời của Triệu Ý, bên tai chỉ có tiếng cuồng phong gào thét.

Nhanh! Nhanh hơn nữa!

Triệu Ý vẫn thì thầm: “Không sao, không sao cả…”

Sẽ không có chuyện gì xảy ra, chỉ là sợ bóng sợ gió thôi.

Cũng không biết là đang an ủi ai.

——

Nhà Thạch Bàn Tam không ở đường lớn, phải rẽ vào mấy đường nhỏ mới đến.

Kỷ Sơn Thanh vứt xe ở ven đường, không kịp dựng lên.

Động tác của anh rất nhanh, Triệu Ý ở đằng sau cố sức chạy vẫn bị bỏ lại một đoạn xa.

Cậu nghiến răng, cố bám sát.

Cũng may rất nhanh đã đến nhà Thạch Bàn Tam.

Phiến đá ba nhà không tại bên đường lớn bên trên, muốn đi qua mấy đầu đường nhỏ mới có thể đến.

Cánh cửa gỗ màu đen đóng chặt, bên trong bị một thanh gỗ chặn lại.

Kỷ Sơn Thanh đập của gọi to: “Mở cửa, có ai không?”

Không có tiếng trả lời.

“Thạch Bàn Tam! Mở cửa! Có ai không?”

Đáp lại anh chỉ có tiếng mưa rơi lộp bộp.

Kỷ Sơn Thanh lùi lại, nhìn tường vây không cao, lại lùi lại mấy bước.

Sau đó chạy lấy đà, lúc tới gần tường liền đạp lên tường một đạp, mượn lực nhảy lên đầu tường.

Anh vươn tay về phía Triệu Ý, mắt vẫn nhìn vào nhà xem xét tình hình.

Đột nhiên ánh mắt của anh rơi vào một chỗ, nhíu mày, sau đó mắt trợn to, con ngươi co lại.

Toàn thân anh cứng lại, lạnh giá, suýt chút nữa bị Triệu Ý kéo xuống.

Kỷ Sơn Thanh cắn chặt răng, cơ mặt co rút, anh ôm chặt lấy Triệu Ý vừa leo lên bờ tường nhảy vào trong nhà.

Anh ấn đầu Triệu Ý xuống vai mình, không cho cậu quay người, cũng không có cậu ngẩng đầu.

“Kỷ Sơn Thanh, anh làm gì thế?”

Kỷ Sơn Thanh nhìn vào nhà. Dưới mái hiên ánh đèn mờ mịt rọi ra, xua đi bóng tối, lộ ra cảnh tượng vô cùng buồn nôn, thảm thiết và đau đớn nhất.

Kỷ Sơn Thanh gian nan nuốt nước bọt, nước mưa rơi vào đôi mắt đỏ ké của anh, tựa như lệ rơi.

Anh cứng người, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

“Triệu Ý, em ở bên ngoài chờ anh có được không? Anh thả em ra, em đừng quay người cũng đừng nhìn. Em ra mở cửa ngõ rồi ở bên ngoài chờ anh, được không?”

Triệu Ý cứng đơ, trái tim và thân thể của cậu dần trở nên buốt giá.

“Kỷ Sơn Thanh, anh thả em ra.”

——

Ánh đèn dưới hiên nhà dịu dàng mà tàn nhẫn.

Tên bợm nhậu hói đầu ngửa người, giang chân ngủ trên đất, quần của gã chưa từng mặc lại, thứ xấu xí buồn nôn phơi bày, tố cáo tội ác của gã.

Cửa phòng chính phía sau gã mở rộng, nhờ ánh sáng le lói có thể nhìn thấy tình hình bên trong, bàn ghế lộn xộn, mặt đất bừa bộn – chủ yếu là mảnh vỡ chai rượu, ấm chén, có lẽ chúng bị rơi từ trên bàn xuống, nát tan dưới mặt đất….

….. trong phòng chính Thu Thủy khóc la giãy giụa, đá đổ ghế, đụng vào bàn làm chai rượu và ấm chén rơi xuống, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên. Cuối cùng cô cũng phá được cửa chính, nhưng chưa kịp chạy ra ngoài đã bị kéo ngược về.

Sự giãy giụa trốn tránh của cô đã chọc giận tên bợm nhậu háo sắc, gã hung hãn túm tóc cô, vung tay tát cô ngã sấp xuống sàn, cơ thể to béo của hắn đè lên, xé rách quần áo, dùng cái miệng hôi thối của mình liếm láp vào thân thể cô.

Toàn thân Thu Thủy đau đớn, cô khóc la, giãy giụa, sau đó tuyệt vọng.

Mà ở đây, trong gian phòng này, ngoại trừ tên cầm thú này chỉ còn lại một đứa trẻ tám tuổi. Cô kêu gào khóc lóc cũng không làm được gì, không có ai có thể giúp cô, không ai có thể cứu cô, không một ai.

Thạch Trường Phúc bị sự tàn nhẫn của bố mình dọa sợ, nó nhìn thấy cô giáo của nó đang khóc, đang kêu, đang dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn mình.

Nhưng nó chỉ dám sợ hãi trốn trong góc run rẩy, đôi tay nhỏ bé liều mạng che miệng, nó núp trong xó nhà nhìn mọi chuyện diễn ra, không dám phát ra âm thanh. Nó sợ Thạch Bàn Tam chú ý đến nó, sau đó cũng hung hăng cho nó một cái tát.

Đứa trẻ tám tuổi co rúc trong bóng tối, nước mắt không ngừng rơi, nó xuyên qua cửa phòng mở rộng nhìn bố mình đánh cô giáo xinh đẹp dịu dàng. Đè lên, thân thể to béo đưa đẩy trên người cô giáo nhỏ bé, sự giãy giụa yếu ớt của cô dưới sự nghiền nát của gã dần dần chậm chạp, chậm chạp, cuối cùng không nhúc nhích nữa.

Đôi mắt xinh đẹp sáng ngời của cô dần ảm đạm, ánh mắt trở nên trống rỗng, chết lặng, thậm chí nước mắt của cô cũng đã cạn khô.

Trong một khoảnh khắc, Thạch Trường Phúc đã nghĩ cô giáo đã bị bố mình đánh chết.

Cô giáo nằm trên mặt đất lạnh buốt, đôi mắt không còn sự sống nhìn nó chăm chú, Thạch Trường Phúc hoảng sợ nhắm tịt mắt, nhưng đôi mắt vô hồn ảm đạm kia vẫn hiện lên trong đầu, nhìn nó, nhìn nó…

——

Kỷ Sơn Thanh cởi áo bọc lại thân thể gần như trần trụi của cô. Ánh mắt cô tử khí trầm trầm, cơ bắp căng chặt, hắn nhẹ nhàng đỡ thân thể cứng ngắc lạnh lẽo của cô lên, vòng tay ôm lấy, để cô có thể dựa vào vai hắn đứng dậy.

Suốt cả quá trình Thu Thủy không hề có phản ứng.

Tóc cô rối bời, đôi mắt trống rỗng chết lặng, gương mặt sưng vù.

Cô không khóc, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, thân thể này cứ như không hề có hồn phách.

Bắp thịt cả người Kỷ Sơn Thanh căng cứng. Anh nắm chặt nắm đấm, thật lâu sau mới cất giọng nghẹn ngào: “Xin lỗi, tôi đến muộn, xin lỗi, xin lỗi,…”

Đến muộn, một từ vô dụng. Xin lỗi, sự ân hận vô lực.

Không biết Triệu Ý đã đứng ngây ra bao lâu, cậu đứng ở đó, đầu óc chấn động, có thứ gì đó nổ tung, tai cậu ù đi.

Mùi rượu, mùi máu cùng sự ẩm ướt lạnh lẽo trong không khí trộn lẫn thành một thứ mùi khiến người ta buồn nôn.

Cổ họng gờn gợn.

Chưa từng thấy ảnh tượng nào khiến người ta rét run như cảnh một gã bợm nhậu giày xéo cô giáo của con mình, mà con của gã thông qua cánh cửa rộng mở còn nhìn thấy toàn bộ tội ác.

Máu trên người Triệu Ý đông lại.

Cậu nhìn thấy Kỷ Sơn Thanh đỡ Thu Thủy dậy.

Cậu biết mình cũng cần làm gì đó, nhưng lạnh quá, toàn thân đều lạnh, hơi lạnh này đã đóng băng cậu.

Cậu nhìn tên chó má chà đạp giáo viên ngay trước mặt học sinh, trước mắt con mình đang nằm ngáy o o trên mặt đất, hai mắt đỏ bừng.

Sao lại có thể ngủ được? Kẻ chó má như vậy sao vẫn có thể sống được?

Triệu Ý từng bước từng bước nên trên mặt đất, quỳ xuống, từng đấm từng đấm đánh vào mặt tên súc sinh nát rượu kia. Đến lúc bị đánh chảy máu tên bợm nhậu vẫn không tỉnh lại, rượu khiến hắn tiến vào giấc ngủ như chết.

Tiếng nắm đấm đánh vào da thịt che lấp tiếng mưa rơi, Kỷ Sơn Thanh cúi đầu quan tâm tới Thu Thủy, không  ngăn cản Triệu Ý.

Đôi mắt Thu Thủy rốt cuộc cũng động đậy, cô nhìn chằm chằm vào Triệu Ý đang từng đấm từng đấm đánh tên chó má kia. Nhìn chằm chằm thật lâu sau, cơ thể giật bắn, run rẩy, đồng tử cô co lại, bàn tay lạnh buốt nắm chặt đồ vật trong tay.

Cô sợ!

Kỷ Sơn Thanh ngẩng đầu nhìn bóng lưng Triệu Ý đang giơ nắm đấm, cách một khoảng anh vẫn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ cùng tàn nhẫn của cậu.

Thu Thủy chớp chớp mắt, càng thêm run rẩy.

Hình như cô thấy thầy Triệu, thầy Triệu…. cô thích nhất.

Thầy Triệu đã thấy rồi sao? Tại sao lại thấy được? Tại sao lại nhìn thấy cô vào lúc này? Làm ơn đừng nhìn cô, đừng nhìn….

Đừng nhìn cô bây giờ!

***

Lời tác giả:

Triệu Tiểu Loạn (mài dao): Đồ chó má, ngươi cút ngay ra đây cho ông!

Đại sinh: Tôi không ra! Anh mắng tôi đi!

Triệu Tiểu Tao: Kỷ Lão Cún, cắn cô ta!

Kỷ Lão Cún: Grừ….Gâu!

Đại Sinh: Được lắm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi