[ĐAM MỸ] TỨ HÔN

Quyển 3: Biến ảo khôn lường

Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

DO NOT TAKE OUT

"Đi thôi." Tiếu Kỳ đưa tay vỗ vai Nguyệt Vân Sinh, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Hoàng cung Bắc Nhung đã sớm không còn phồn hoa như ngày xưa, đưa mắt nhìn quanh đều là một khung cảnh đổ nát. Không gian trong nháy mắt thay đổi tất cả, tuy thế cục đã nhnh chóng ổn định, nhưng dọc theo con đường vẫn cảm nhận được không khí đầy áp lực, thường nghe thấy tiếng của binh lính Bách Việt, nghe thấy tiếng khóc nức nở của các cung nữ, khuôn mặt các đại thần Bắc Nhung đều ngưng trọng,mỗi người đều mang theo cảm xúc hỗn độn, mờ mịt, xấu hổ, phẫn nộ nhưng cũng có bất đắc dĩ và cả sợ hãi.

Đại quốc Bắc Nhung ngày xưa, mấy ngày nay đúng như một bức tường đổ, hoàng đế tuẫn quốc, sơn hà luân hãm, hết thảy cứ như một ác mộng hoang đường.

Nhìn cảnh tượng như vậy, trong lòng các chinh phục gia lại không có nửa điểm vui sướng.

Nguyệt Vân Sinh bước theo sau Tiếu Kỳ trầm mặc không nói.

Thời điểm lên ngựa ở ngoại thành Ứng Thiên trở về đại doanh Bách Việt, Tiếu Kỳ vì thụ thương nên không thể điều khiển ngựa tốt được, Nguyệt vân Sinh đành phải ngồi chung kỵ mã với hắn, nhưng hắn chết cũng không muốn ngồi phía trước, cuối cùng Nguyệt Vân Sinh đành phải để mặc hắn làm càn.

Ngoại thành Ứng Thiên so với trong thành còn náo loạn hơn, trên đường đầy những vật dụng nằm dàn trải ngáng đường, tình hình đi lại rất khó khăn và phức tạp nên hai người đi rất chậm, Nguyệt Vân Sinh sợ xảy ra sự cố nhưng lại nhờ người phía sau mà điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhờ vậy hắn lại càng thích làm càn.

"Tiếu Kỳ!" Nguyệt Vân Sinh rốt cuộc nhịn không được thấp giọng "Ngươi không thể an phận một chút được sao?"

Bàn tay lúc này cạnh Nguyệt Vân Sinh nhanh hơn vài phần, Tiếu Kỳ vô liêm sỉ kề sát người Nguyệt Vân Sinh, nghe được thanh âm của y thì trực tiếp đem đầu chôn ở hõm vai, phả hơi thở nỏng rực lên vành tai người trước mặt, miệng duyên dáng hé thoát ra thanh âm cực thấp "A?"

Trải qua mấy ngày nay, thanh âm của Tiếu Kỳ có chút khàn khàn, dưới bóng đêm lại như mang theo từ tính làm chi hai má Nguyệt Vân Sinh một phen đỏ hồng.

Tiếu Kỳ vừa thấy vành tai Nguyệt Vân Sinh vì hành vi của mình mà biến sắc đỏ ướt át như vậy, người trước mặt lại không được tự nhiên quay đầu, đẩy đầu Tiếu Kỳ trên vai ra "Đừng nháo."

"A." Tiếu Kỳ vô cùng tội nghiệp rời đi, nóng lòng nhìn Nguyệt Vân Sinh, ánh mắt đen như mực đột nhiên ướt sũng, để người ta nhìn thấy thì thật muốn gây chút tội ác.

Giống như là bị khi dễ, dư quang của Nguyệt Vân Sinh liếc qua hắn thì nhất thời dở khóc dở cười, y nhìn không được nhẹ than một tiếng. Bọn họ ở Bắc Nhung hành nhiều ngày như vậy, một đường khúc khuỷa lên xuống thật kinh tâm động phách, thật thiếu chút nữa là thiên nhân vĩnh cách, vô tướng kiến thiên. Ai có thể lường trước được giờ phút này còn có bao nhiêu đáng quý?

Dường như cảm nhận được cảm xúc của Nguyệt vân Sinh dao động, Tiếu Kỳ cũng thu liễm lại một ít, tựa hồ cũng nhớ lại những sự việc đã trải qua, lúc này trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Bất tri bất giác, đại doanh Bách Việt gần ngay trước mặt.

"Thật nhanh." Tiếu Kỳ nhẹ giọng nói.

"Ừ." Nguyệt Vân Sinh thản nhiên đáp một câu.

Dẹp xong thành Ứng Thiên, một tai họa lơn mang tên Bắc Nhung rốt cuộc cũng cúi đầu xưng thần, đại quân Bách Việt không nén được vui mừng, cho dù có bận rộn nhưng cũng hân hoan nhảy múa, hoàn toàn tương khắc với không khí đầy tang thương và tuyệt vọng của Bắc Nhung.

Tiếu Lâm sớm nhận được tín, sau khi mang theo quân y đằng sau ra thì vừa thấy Tiếu Kỳ xuất hiện, khuôn mặt lo lắng bồn chồn trong nháy mắt biến mất, một bộ mặt đen sì không chút thay đổi nhìn chằm chằm Tiếu Kỳ.

Tiếu Kỳ bị đại hoàng huynh nhà hắn tra xét như vậy, khuôn mặt liền trở nên ỉu xìu, Nguyệt Vân Sinh cảm thấy ngạc nhiên như nhìn thấy một sinh vật lạ, không ngờ rằng trên đời này ấy vậy mà cũng có người có thể gắt gao chế ngự được Tiếu Kỳ, khiến hắn lập tức biến thành tiểu tức phụ khúm núm đứng đằng sau mình.

"Đại hoàng huynh." Tựa hồ là chột dạ, thanh âm Tiếu Kỳ thật nhỏ bé.

Nguyệt Vân Sinh nghe xong, trong mắt không khỏi lóe lên một tia cười, nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên thần sắc, đưa mắt nhìn Tiếu Kỳ sau chắp tay nói "Thảo dân Nguyệt Vân Sinh bái kiến đại hoàng tử."

"Nguyệt lâu chủ khách khí." Tiếu Lâm lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiếu Kỳ, tầm mắt Nguyệt Vân Sinh liền thấy Tiếu Kỳ rụt người lại ngay sau lưng mình, môi vốn mím chặt cũng không nhịn được kéo lên thành một độ cong.

Tiếu Lâm lập tức xem nhẹ Tiếu Kỳ đang đứng sau Nguyệt Vân Sinh, mặt không chút thay đổi mang theo chân thành và tiếu ý "Nguyệt lâu chủ, lần này thật nhờ ngươi thần cơ diệu toán khiến Bách Việt thuận lợi kỳ khai đắc thắng."

"Đại hoàng tử quá khen, Nguyệt mỗ bất quá vẫn còn non nớt, nếu không phải đại hoàng tử tri quân có đạo, túc trí đa mưu thì Bách Việt cũng không có khả năng nhanh như vậy đánh đổ Bắc Nhung, việc này cũng như thêu hoa trên gấm mà thôi."

"Nguyệt lâu chủ thật là khiêm tốn." Tiếu Lâm cười cười, đưa y vào đại trướng.

Bên trong trừ bọn họ ra còn có cả quân y. Quân y này là tâm phúc của Tiếu Lâm nên bọn họ cũng không phải e dè nói chuyện trước mặt y.

Nhìn Tiếu Lâm và Nguyệt Vân Sinh còn ở đây lấy lòng nhau, Tiểu Kỳ nhịn không được mắt trắng nhìn họ, lẩm bẩm nói "Đại hoàng huynh, Vân Sinh, hai người các ngươi nên có chừng mực."

"Hừ." Tiếu Lâm nghe vậy thì hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiếu Kỳ.

Tiếu Kỳ khí nhược nhìn về phía Nguyệt Vân Sinh, trong ánh mắt mang theo bao nhiêu cầu xin.

Nguyệt Vân Sinh nhìn nhìn lại buồn cười, ngoan tâm giả vờ không nhìn thấy, một bộ sống chết mặc bây.

Đại ca nhà mình thì sinh khí, ái nhân của mình thì lại vờ không để ý đến, thấy chết mà không cứu, ngồi chờ xem kịch hay, tâm Tiểu Kỳ như rơi thẳng xuống đáy vực sâu, bi thống lấy tay che mặt, tỏ ra vô cùng thất vọng.

"Trước khi đi, ngươi cam đoan cái gì với ta?" Tiêu Kỳ mặt không đổi hỏi.

Tiếu Kỳ cẩn thận quan sát biểu cảm Tiếu Lâm, sau đó xê dịch đến cạnh Nguyệt Vân Sinh, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình, trả lời vô cùng nhỏ "Bảo hộ bản thân, khinh cử vọng động*." (*: hành động thiếu suy nghĩ)

"Hừ...." Ánh mắt của Tiếu Lâm dừng lại trên cánh tay thụ thương của Tiếu Kỳ.

Bởi vì vội vàng nên Tiểu Kỳ chỉ chát lên miệng vết thương chút thuốc bột, tuy rằng đã ngừng chảy máu nhưng da thịt nhìn qua thật xúc mục kinh tâm.

"Đại hoàng huynh..." Tiếu Kỳ bị ánh mắt băng lãnh của Tiếu Lâm đảo qua, sống lưng chợt lạnh "Ta cam đoan...."

"Câm miệng." Tiếu Lâm giận dữ mắng, hung hăng trừng mắt với hắn một cái, quay đầu nhìn về phía quân y "Quân y, đi xem thương thế của Tiếu Kỳ."

Quân y sát ngôn quan sắc*, vẫn giả vờ như bản thân nhìn không thấy, nghe không được, ứng một câu liền bước đến phía Tiếu Kỳ "Làm phiền Cửu hoàng tử." (*: xét lời nói, nhìn vẻ mặt, mà rõ được lòng người)

Tiếu Kỳ chậm rãi vươn tay, quân y bắt đầu xử lý miệng vết thương, giống như muốn nhanh chóng rời đi, không can thiệp nhiều.

"Ta chỉ cho ngươi đi đốc chiến, không không phải vạn đắc dĩ thì đừng có ra trận. Ngươi ngược lại không nghe lời, ép buộc vết thương trên người tới tới lui lui vẫn không khỏi, thế mà vấn muốn mãnh liệt anh dũng làm gương, cuối cùng còn đồ thủ một kiếm của Bắc Mộc Lân?"

Nghe xong, Tiếu Kỳ chỉ có thể ngượng ngùng cười, không dám nói gì.

"Không giải thích?" Tiếu Lâm nhíu mày, Cửu hoàng đệ này ngụy biện nhiều như vậy,thế mà lần này lại không biện giải, thật không giống tác phong của hắn?

Tiếu Kỳ nhún vai.

Ngược lại, Nguyệt Vân sinh bên cạnh cười nói "Đại hoàng tử, ngài vừa khiến cửu hoàng tử câm miệng, hắn đây là nghe lời ngài nói."

Tiếu Lâm thực sự là bị tức đến vui vẻ, dở khóc dở cười nhìn Tiếu Kỳ "Đã phục rồi?"

Tiếu Kỳ lúc này mới mặt mày hơn hỏ, đến gần Tiếu Lâm lấy lòng hoán một câu "Đại hoàng huynh...."

"Bình thường bướng bỉnh như thế, bây giờ tự nhiên lại nghe lời?" Tiếu Lâm hỏi một câu nhẹ bẫng.

"Cổ ngữ có câu Tri thác năng cải, thiện mạc đại yên*." Tiếu Kỳ ưỡn ngực, đứng thẳng tắp không biết xấu hổ nói "Ta luôn luôn như thế, khiêm tốn, dũng cảm chính trực, cũng vì muốn sửa chữa sai lầm mà không ngừng nỗ lực." (*:mọi người ai cũng có thể mắc phải sai lầm, nhưng chỉ cần thay đổi, biết nhận lỗi thì vẫn là người tốt)

"..."

"..."

Hai người bên cạnh nhìn Tiếu Kỳ không biết xấu hổ, nhất thời không biết nên nói câu gì lúc này.

Tiếu Lâm đau đầu xoa thái dương, bất đắc dĩ nhìn Nguyệt Vân Sinh, "Thật khiến Nguyệt lâu chủ chê cười."

Nguyệt Vân sinh cười lắc đầu.

Quân y vừa mới xử lý vết thương của Tiếu Kỳ xong, dặn dò vài câu liền rời đại trướng, bên trong lúc này chỉ còn có ba người bọn họ.

"Đại hoàng huynh!" Tiểu Kỳ giống như tức giận giơ chân lên "Có Vân sinh ở trước mặt ngươi cũng nên cho ta chút mặt mũi chứ..."

"Thứ này ngươi vốn không cần." Tiếu Lâm trương mặt lên nhìn Tiếu Kỳ mặt không biểu cảm.

Nguyệt Vân Sinh nhịn không được cười thành tiếng, cảm giác thấy Tiếu kỳ ai oán nhìn mình, y một bên nhịn cười, một bên hoàn toàn xin lỗi không chút chân thành "Xin lỗi, xin lỗi A Kỳ, ta chỉ đơn thuần thấy buồn cười, cũng không buồn cười vì lời nói của ngươi."

"..." Giải thích hay không giải thích cũng giống nhau, không bằng đừng nói còn hơn, tâm tình Tiếu Kỳ trở nên phiền muộn vạn phần.

"Được rồi, vậy thì dừng ở đây thôi." Tiếu Lâm hắng giọng nói một câu "Chúng ta còn muốn ở lại Bắc Nhung mấy ngày, cửu đệ ngươi cứ yên tâm mà dưỡng thương." Nói rồi nhìn về phía Nguyệt Vân Sinh "Chiến dịch Bắc Nhung lần này nhờ có sự giúp sức của Trai Nguyệt Lâu, Tiếu Lâm sẽ tấu lên cho phụ hoàng khen ngợi công lao."

Phần lớn các thế lực trong Trai nGuyệt Lâu đã rời khỏi Bách Việt, nếu lần này hoàng thất gia trì,ngày sau mở rộng sẽ càng thêm có lợi. Nguyệt Vân Sinh nghe rồi cũng không lập tức có ý thoái thác, sảng khoái cười chắp tay nói "Tạ ơn hảo ý của đai hoàng tử, tại hạ và Trai Nguyệt Lâu nhất định khắc cốt ghi tâm."

Đánh thắng trận, tâm tình Tiếu Lâm vô cùng khoái trá liền cùng Nguyệt Vân Sinh khách sáo một phen. Sau đó mới cùng Tiếu Kỳ nói "Bắc Mộc Lân đã chết, dưới đã không còn con cái kế thừa ngai vị, dựa theo tình hình trước mắt, chắc là do Bắc Mộc Thần kế vị, mà với thế của Bách Việt lúc này yêu cầu đàm phán, ta nghĩ nếu ngươi đã cùng với Bắc Mộc Thần tiếp xúc một đoạn thời gian, đến lúc đó ngươi cùng ta đi đàm luận nhất định làm ít mà hiệu quả nhiều. Cửu đệ, ngươi thấy ý kiến như thế nào?"

Tiếu Kỳ nghe, thành khẩn nhìn Tiếu Lâm nói "Đại hoàng huynh, thẳng thắn mà nói, ngươi biết ta trước giờ luôn vô tâm với vị trí kia, cho nên mấy thứ này cũng không quan tâm. Nếu không phải vì ngươi, ta cũng nhất định không muốn dính líu tới. Lần này đến Bắc Nhung đã làm mọi người chú ý, ta thật sự là rất bất tiện."

Tiếu Lâm kỳ thật biết rằng Tiếu Kỳ sẽ từ chối nên cũng không hy vọng nhiều, chỉ thở phào nhẹ nhõm đứng dậy vỗ vai Tiếu Kỳ, "Là ta suy tính không kĩ, khoảng thời gian này ngươi yên tâm dưỡng thương, chuyện đàm phán với Bắc Nhung không cần phải quan tâm."

Tiếu Kỳ gật đầu cười "Đến cuối đơn giản là Bắc Nhung cúi đầu xưng thần, hàng năm cống phẩm, giải quyết một số nhân tố bạo loạn, tương lai có thể giúp cho chiến sự của Bách Việt, bách tính cũng có thể được hưởng cuộc sống bình an."

"Đúng vậy." Tiếu Lâm than nhẹ một tiếng "Chuyện khác không quan trọng,đơn giản như thêm gấm thêm hoa."

"Đúng là như thế."

"Được. Thời gian không còn sớm, lần này các ngươi cũng vất vả rồi, nhanh chóng nghỉ ngơi đi." Thanh âm Tiếu Lâm ôn nhuận "Ngày mai doanh trại sẽ có tiệc khánh công, đến lúc đó xin Nguyệt lâu chủ cũng đến tham gia."

"Được mời, vốn là vinh hạnh của Nguyệt Vân Sinh, đại hoàng tử đừng khách khí như vậy."

Tiếu Kỳ nhìn hai người bọn họ khách sáo hàn huyên như vậy thành ra tâm thêm phiền muộn, thừa dịp bọn họ nói thất thất bát bát thì lôi tay Nguyệt Vân Sinh hướng Tiếu Lâm cáo biệt, cho đến lúc vào thẳng trướng lớn của bọn họ."

Hoàn chương 69.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi