ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Làm sao Nhân Hoàng lại rơi vào trên tay hắn?

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

- Khương Phàm, nhận lấy cái chết!

Thánh Tổ đầu tiên giận đến tím mặt, hai mắt phát ra ánh sáng giống như mặt trời, giận dữ gầm lên, cả mảnh đất trời cũng vì đó mà chấn động, năng lượng vô hình tràn ngập đất trời hội tụ về phía hắn.

Triệu Thời Việt, Khương Uyên giương cánh thét dài, sóng âm cuồn cuộn, tràn ngập khí tức sát lục vô tận, như gió lốc như triều dâng, đối diện che mất Thánh Tổ đầu tiên đang nổi giận.

- A!!

Thánh Tổ đầu tiên từ gầm thét biến thành kêu thảm, ý thức bị khí tức sát lục tràn ngập, nhưng hắn cưỡng ép ổn định, dùng hết ức khống chế uy lực tự nhiên giữa đất trời, vọt tới phía hai con Sát Lục Huyết Hoàng, nhất là khóa chặt con Huyết Hoàng ở bên phải kia, phía trên có Khương Phàm đang đứng đấy!

- Giết!!

Khương Phàm cao giọng thét lên ra lệnh, cố ý đứng ở chỗ này, lấy mình làm bia ngắm, kích thích Thánh Tổ đầu tiên tấn công hắn, tạo cho Triệu Thời Việt, Khương Uyên cơ hội vây bắt.

Ba vị Thánh Linh cuồng bạo chiến đấu, đảo mắt đã phá hủy cả dãy cung điện xa hoa.

Nơi này mặc dù có pháp trận bảo vệ mạnh nhất, nhưng phòng hộ chính là tiến công ở phía ngoài, khi chiến đấu bộc phát tại nội bộ, cái gọi là pháp trận đã không có chút ý nghĩa nào nữa.

Trong hoàng cung đột nhiên bộc phát ác chiến, lập tức hấp dẫn ánh mắt các nơi trong hoàng thành.


- Đó là hai con Phượng HSo?

- Trong hoàng thành ở đâu ra Phượng Hoàng?

- Đó là Thánh Tổ đầu tiên sao? Hai con Phượng Hoàng đang săn giết Thánh Tổ?

Đám người bạo động, không chỉ có dân chúng bình thường thất kinh, ngay cả lão tổ các tộc đều đầy chấn kinh.

Hai con Phượng Hoàng hoa lệ lại hung ác nhấc lên liệt diễm màu máu vô tận, nuốt sống cung điện, thiêu hủy dãy núi, khí tức sát phạt thảm liệt để khu vực xung quanh hoàng cung đều biến thành Luyện Ngục Nhân Gian.

Bất luận là dân chúng bình thường hay là võ giả cường hãn đều đang kêu gào thảm thiết từ bên trong ý thức tràn đầy tuyệt vọng giết chóc, đau đớn giãy dụa, giống như sống không bằng chết.

Thánh Tổ đầu tiên đang mang theo Thiên Nhân Chiến Khu điên cuồng ác chiến bên trong huyết viêm, lại rõ ràng rơi vào hạ phong.

Bầu không khí oanh động khiếp sợ rất nhanh đã diễn biến thành hỗn loạn, lão tổ các tộc nhao nhao khởi hành, muốn tiến về hoàng cung nghĩ cách cứu viện. Nhưng huyết viêm tràn ngập đất trời bao phủ hơn trăm dặm, khí tức sát lục kinh khủng đủ để cho bất kỳ một kẻ nào muốn đến gần đề phải đánh mất lý trí, không phải bạo tẩu mất khống chế, thì chính là giãy dụa trong tuyệt vọng.

Đông Hoàng Thánh Kiệt, Đông Hoàng Thánh Thương và các cường giả tại Thiên Cung thứ chín đều xuất hiện toàn bộ, ngắm nhìn hoàng cung hỗn loạn.

Tường thành nơi đó bình yên vô sự, không có phát sinh xâm lấn chiến đấu, tại sao lại có thể có Phượng Hoàng Thánh Linh cảnh trực tiếp giết tiến vào hoàng cung?

Mà pháp trận bảo vệ hoàng cung cũng không có phát huy hiệu quả vốn có, chính là trực tiếp cùng Thánh Tổ đầu tiên ở tận cùng bên trong nhất chém giết.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

- Sát Lục Huyết Hoàng? Là Khương Phàm tới rồi sao?

Tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh vừa trở về từ hôm trước, thu thập xong đồ, đang chuẩn bị hôm nay rời khỏi.

- Đó chính là Sát Lục Huyết Hoàng mà các con nhắc đến sao?

Đông Hoàng Thánh Kiệt cùng Đông Hoàng Thánh Thương trao đổi ánh mắt, đồng thời mở ra hư không, chạy tới chiến trường tại hoàng cung.

Tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh tranh thủ thời gian theo tới.

Khi bọn hắn đuổi tới hoàng cung, lại là nhìn thấy tràng diện Thánh Tổ đầu tiên bị săn giết thảm liệt.

Triệu Thời Việt diễn hóa lông đuôi thành xiềng xích giết chóc, triệt để khống chế chiến khu kinh khủng của Thánh Tổ đầu tiên, gắt gao lôi kéo giữa không trung.

Khương Uyên ngưng tụ Sát Lục Huyết Kiếm từ trên trời giáng xuống, bổ đầu hắn ra, xuyên qua toàn thân, diệt sát linh hồn của hắn ngay tại chỗ.


Khương Phàm đứng tại trên lưng Huyết Hoàng, nhìn Đông Hoàng Thánh Kiệt từ trong hư không đi ra, tàn nhẫn cười một tiếng:

- Ta đến báo thù.

Mặt mũi Đông Hoàng Thánh Kiệt cùng Đông Hoàng Thánh Thương đều đầy nghiêm trọng nhìn hai con Phượng Hoàng Sát Lục Huyết Viêm, khí tức sát lục kinh khủng giống như biển gầm bao phủ thiên địa, ngay cả ý thức của bọn hắn đều nhận lấy ảnh hưởng mãnh liệt.

Mặc dù đã từ Như Ảnh tỷ muội nơi đó có được tin tức, nhưng khi thật sự đối mặt cùng hai con Huyết Hoàng thì bản thân vẫn bị khí tức sát lục thảm liệt đập vào mặt làm cho chấn kinh.

Đông Hoàng Như Yên dùng sức che môi đỏ, Nhân Hoàng bị bắt, Thánh Tổ đầu tiên chết rồi, chẳng lẽ Cổ Hoa hoàng thành cứ phế đi như vậy sao?

Hoàng tộc hùng cứ phương bắc mấy ngàn năm, vậy mà lại lấy loại phương thức không thể tưởng tượng nổi này kết thúc?

Khương Phàm phóng xuất toàn bộ Hướng Vãn Tình, Chu Thanh Thọ, còn có Hàn Ngạo, Khương Bân đã dung hợp Kỳ Lân di cốt:

- Tìm kiếm bảo tàng hoàng cung cho ta! Có thể mang đi thì mang đi toàn bộ, không thể mang đi hủy ngay tại chỗ!

- A a a, hoàng cung, chúng ta thật sự đã tiến đến.

- Bảo vật lắng đọng mấy ngàn năm tại Cổ Hoa, ha ha, chúng ta tới đây.

- Ngươi ở nơi đó, ta ở chỗ này, nhanh nhanh nhanh, tách ra hành động.

- Khương Phàm từng nói qua nơi này có Côn Bằng Chiến Kích do Phù Sinh hội phỏng chế! Đó là của ta!!

- Nhỏ! Cách cục nhỏ! Nơi này khẳng định còn có rất nhiều đồ càng mạnh hơn so phục chế phẩm kia!

Bọn người Chu Thanh Thọ reo hò nhảy nhót, lập tức vọt vào phế tích bừa bộn.


Khương Phàm nhảy xuống khỏi Huyết Hoàng, phân phó bọn người Triệu Thời Việt:

- Vơ vét bảo vật các gia tộc Cổ Hoa, một kiện cũng đều đừng để còn lại cho bọn hắn. Người phản kháng, diệt tộc! Đào ra di cốt các lão tổ tông ngàn năm trước của các gia tộc, ngay cả một mảnh xương vụn đều đừng để lại cho ta!

Ầm ầm!

Huyết Hoàng vỗ cánh, nhấc lên huyết triều ngập trời, xông ra hoàng cung, nhào về núi cao nơi xa.

Dựa theo trình độ cao thấp của các ngọn núi, dần dần càn quét.

- Cổ Hoa hoàng thành đã biến mất, Thiên Cung thứ chín chuyển sang nơi khác đi.

Khương Phàm để lại một câu nói, mang theo Bạch Tai xông vào trong phế tích hoàng cung, thẳng đến tổ từ hoàng thất.

Đông bọn người Hoàng Thánh Thương trao đổi ánh mắt nghiêm trọng, một hoàng tộc cao ngạo vậy mà cứ ngã xuống như thế?

Thủ vệ hoàng thành đều là ăn cơm khô sao?

Pháp trận bảo vệ cường hãn nhất, vậy mà lại trở thành bài trí!

Lúc này, trên tường thành ở bên ngoài mấy trăm dặm, cũng đều bị chiến tranh bộc phát tại phương hướng hoàng cung làm cho kinh đến.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi