ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN


Dạ Thiên Lan đương nhiên biết rõ ý nghĩa quặng mỏ tinh thạch, nhưng không đem người ở đó rút về, bọn hắn không có năng lực xâm nhập Lang Gia quốc, ngay cả tông môn đều không có người đóng giữ.

- Con sẽ lập tức đi thông tri.

Dạ An Nhiên thưởng thức nhất chính là thời điểm phụ thân gặp được sự kiện đột phát liền có phần quả quyết cùng phán đoán kia.

Nếu như bọn hắn thật có thể trở về, mang về không chỉ có là tình cảm của Khương Phàm, càng có cường giả của Khương gia.

Đây là đánh cược!
Càng là khôn khéo!
- Trước khi rút về, đem tinh thạch có thể mang đi toàn chuyển về tới.

Thông báo tiếp đến trưởng lão Độc Cô Thương, để hắn đi Cổ Lan sơn một chuyến.

Điều kiện tùy tiện bọn hắn đưa ra, ta muốn hai mươi sát thủ đỉnh tiêm, tàn nhẫn nhất!
Dạ Thiên Lan hít sâu một hơi, không cứu liền không cứu, muốn cứu liền phải dùng toàn lực mà cứu.

- Ta lại đi Ngọc Hư tông cùng Linh Cực tông một chuyến, nhìn xem có thể mượn mấy trưởng lão hay không.

- Ừm!!
Dạ An Nhiên dùng sức gật đầu, bước nhanh rời đi.


Khương Phàm tung hoành giữa rừng rậm, hướng Lang Gia quốc mà xông.

Đánh tan.

Hắn sẽ chờ đến khi chính mình xuất hiện, càng sẽ mang theo Khương gia hiện thân.

Lấy tính tình Vương gia, chỉ cần nhận được tin tức liền nhất định sẽ đi.


Cứ như vậy,liền có thể gặp Vương gia ở thành Khôi Binh cùng
Nhưng, Vương gia có thể nhận được tin tức hay không, lại sẽ cứu người như thế nào?
Khương Phàm cau mày.

Nơi đó chắc chắn là thiên la địa võng, chút thực lực ấy của mình, có thể làm thứ gì?
Tiểu xà lao vùn vụt ở phía trước, thay Khương Phàm điều tra lấy mãnh thú gần đó để kịp thời né tránh.

- Ừm??
Trong lòng Khương Phàm khẽ động, tập trung vào tiểu xà.

Lấy tính cách Vương gia, nếu như đi liền không chỉ có là cứu người, sẽ còn báo thù.

Nhất là Tam hoàng tử.

Có lẽ nó có thể giúp được một đám, dù chỉ là công sức rất nhỏ.

- Tiểu Đao, chúng ta phải phối hợp làm một chuyện.

Khương Phàm gọi tiểu xà lại, lấy Liệt Dương Cung ra.

Hắn muốn trước khi đuổi đến Thành Khôi Binh, cùng tiểu xà luyện được sự ăn ý.

Dạ Thiên Lan mặc dù truyền lệnh rút người đóng giữ quặng mỏ tinh thạch về, nhưng cũng không có công khai ra ngoài.

Đầu tiên là bất động rút trưởng lão về, để các đệ tử mặc y phục của trưởng lão, làm bộ tiếp tục trấn thủ.

Một khi gặp phải tập kích, lại quả quyết rút lui.

Trong quặng mỏ cũng tiếp tục khai thác, không cần biết ngày hay đêm mà tiến hành.

Dạ Thiên Lan từ tổ chức sát thủ Cổ Lan sơn mời đến hai mươi tên sát thủ, đến Ngọc Hư tông, Linh Cực tông mượn được vài trưởng lão, cũng đều trong năm ngày ngắn ngủi bí mật tiến vào Thiên Sư tông.

Sau năm ngày, Dạ Thiên Lan ngay cả đệ tử tông môn cũng đều không có kinh động, trong đêm khuya lặng yên rời đi.

Chỉ để lại bộ phận trưởng lão chủ trì sự vụ.


Vô Hồi thánh địa!
Khương Tuyền cũng đã nhận được tin tức biến cố tại Lang Gia quốc, Bắc Cương.

Nàng không phải nghe nói từ La Phù sơn mạch, mà sau khi huynh trưởng Khương Hồng Võ rời đi đã tự mình phái đệ tử của nàng đi đến Lang Gia quốc, kịp thời hiểu rõ tình huống nơi đó.

Thời điểm khi bọn người khi Yến Tranh bị cưỡng ép bắt đi, cũng do bọn người Khương Hồng Dương, Bạch Ngao Thương tự mình áp hướng thành Khôi Binh, vị đệ tử kia trước tiên thả Lôi Tước ra, truyền tin tức về Vô Hồi thánh địa.

- Xin sư tôn mau chóng cứu lấy huynh trưởng.

Khương Tuyền quỳ gối trước điện, lễ bái mời sư tôn mới từ Đại Hoang trở về.

Trong cung điện rộng rãi, một vị lão nhân đầu tóc trắng xoá cụp mắt xuống suy nghĩ, đạm mạc không nói.

Trong điện còn có tám vị nam nữ tử trung niên đều cung kính đứng đấy, không có người nào dám nói chuyện.


- Xin sư tôn mau chóng cứu huynh trưởng!
- Xin sư tôn mau chóng cứu huynh trưởng...!
- Xin sư tôn mau chóng cứu huynh trưởng!
Khương Tuyền lần lượt lễ bái, lần lượt hô to.

- Đủ rồi!
Lão nhân kia rốt cục cũng giương mắt nhìn, đôi mắt thâm thúy xán lạn như tinh thần lại hiện ra hàn quang thấu xương.

- Dù ngươi đập nát đầu, ta cũng không có khả năng đến Lang Gia quốc cứu người.

Thánh địa ước hẹn thiên hạ, không phải tình huống đặc biệt, không được nhúng tay sự vụ nhân quốc.

Người vi phạm, xử phạt.

Ngươi ở Vô Hồi thánh địa chờ đợi hai mươi năm, điểm quy củ ấy cũng không hiểu?
Gương mặt lão nhân tang thương mà lạnh lùng, ngữ khí lạnh nhạt lại nghiêm khắc.

- Ta chỉ thỉnh cầu xin sư tôn cứu huynh trưởng.

Không phải nhúng tay vào quốc vụ.

Khương Tuyền dùng sức nắm chặt tay.

Ý đồ vị Tam hoàng tử kia hết sức rõ ràng, cơ hồ mọi người đều biết, lại hoàn toàn bắt lấy mệnh môn (huyệt chết) của huynh trưởng.

Biết rõ là cái bẫy, nhưng huynh trưởng vẫn sẽ liều chết thử một lần.

Thành Khôi Binh, nhất định sẽ mai táng rất nhiều người.

- Tam hoàng tử bố cục Thương Châu, vì kế thừa hoàng vị.

Đây không phải quốc vụ lại là cái gì?
Sắc mặt lão nhân âm trầm xuống.

Những nam nữ tử hầu hạ bên cạnh đều cảm nhận được áp bách nồng đậm, còn có uy thế như thấu thể mà vào, chạm đến linh văn.

Bọn hắn không thể không cúi thấp đầu, cũng không dám thở mạnh.


- Ngài là một trong thất túc lão của Vô Hồi thánh địa.

Nói không phải, chính là không phải.

Ai dám phản bác.

Khương Tuyền chống cự lại áp lực đập vào mặt trong cung điện, cắn răng tiếp tục hô to.

- Hoang đường!!
Lão nhân bỗng nhiên đưa tay đập vào ghế đá, ghế đá hắc thạch kịch liệt lắc lư, cả cung điện cũng đều ù ù rung động.

Như mãnh thú Hoang Cổ phát ra tiếng rít gào trầm trầm.

Khương Tuyền bị khí lãng đập vào mặt làm cho sắc mặt tái nhợt, khí huyết không khoái, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Chỉ là, cứu người.

Không phải, giết người.

- Lui ra!!
- Xin… sư tôn, cứu huynh trưởng!!
Khương Tuyền vươn người đứng dậy, trùng điệp quỳ xuống, cái trán trắng noãn đập vào sàn nhà băng lãnh.

- Ta nói, lui ra!!
- Xin, sư tôn, cứu...!Huynh trưởng...!
Khương Tuyền lần nữa đứng dậy, quỳ xuống, dập đầu.

Tám vị nam nữ tử trong điện âm thầm nhếch miệng, không dám khuyên Khương Tuyền, lại càng không dám khuyên sư tôn.

Địa vị của bọn hắn và Khương Tuyền trong thánh địa đều là trưởng lão tôn quý, nhưng cũng không dám làm càn ở trước mặt sư tôn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi