ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Thường Lăng nhớ tới tên phía trên:

- Vô Hồi thánh địa có nhiều người ở mười vị trí thật, không tính ngươi mà đã chiếm ba vị trí, vị trí thứ hai mươi lại chiếm năm vị.

Khương Phàm nói:

- Nơi này là lãnh địa của Vô Hồi thánh địa, toàn bộ đệ tử lịch luyện tại đây. Mà Chí Tôn Kim Thành, những người của Hỗn Độn Tử Phủ kia sẽ chỉ có một số đi đến nơi này một.

- Vị đầu tiên... Võ Hầu? Võ Hầu là ai.

Thường Lăng chỉ vào vị trí ở đỉnh chóp, hai chữ Võ Hầu sáng chói, chiếu sáng hắc ám giữa hư không.

Khương Phàm hỏi người bên cạnh.

- Chúng ta mới đến, đối với cái này không hiểu rõ lắm. Vị Võ Hầu đầu tiên là ai?

Người kia nói ra:

- Võ Hầu, chính là vinh dự chí cao Võ Hầu bảng. Nhưng từ khi bắt đầu đến nay, chưa từng có ai leo lên qua nơi đó, vẫn luôn trống không.

Khương Phàm kì quái:

- Nếu không có đầu tiên, vị Ngu Kình Thương thứ hai không thể thuận vị đi lên đệ nhất sao?

Người kia nhìn Khương Phàm, lại nhìn Thường Lăng xinh đẹp bên cạnh, mỉm cười, hứng thú nói chuyện.

- Võ Hầu bảng có rất nhiều người coi trọng, chuyên thiết lập vì Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên trở lên và dưới thất trọng thiên. Nếu như cảnh giới đến thất trọng thiên, từ đưa tiễn bảng. Trong lúc đứng hàng Võ Hầu bảng, nếu như có thể tiến vào mười vị trí, thì có được cơ hội ra vào tam đại bí cảnh, số lần không được vượt qua ba lần. Ba khu bí cảnh này theo thứ tự là Đại Hoang thâm uyên do Vô Hồi thánh địa khống chế, Luân Hồi cấm khu do Chí Tôn Kim Thành khống chế, Lạc Chùy trọng địa do Hỗn Độn Tử Phủ khống chế. Ba khu bí cảnh mặc dù cực kỳ nguy hiểm, có thể gọi là cấm địa tử vong, nhưng vẫn có chỗ phi phàm.

Nam tử ngước nhìn xếp hạng đầu tiên, lắc đầu rung động:

- Nhưng muốn vào vị trí thập cường, nói nghe thì dễ.

- Muốn đi đến vị trí đầu tiên thì sao?

Trong trí nhớ Khương Phàm lại xuất hiện một số ký ức về Luân Hồi cấm khu, chỉ là rải rác các đoạn ngắn. Nhưng có thể ở trong trí nhớ của kiếp trước, tất nhiên là nơi vô cùng quan trọng, cũng từng phát sinh qua sự kiện đặc biệt.

- Nếu như có thể tấn thăng đến vị trí đầu tiên, vậy liền lợi hại, không chỉ có thể được phong là Võ Hầu của Vương Quốc Hắc Ám, mà còn là vinh quang cả đời, chỉ cần Vương Quốc Hắc Ám tồn tại, người đó chính là Võ Hầu của Vương Quốc Hắc Ám!

- Nếu như có thể trở thành Võ Hầu, còn có thể tùy ý ra vào tam đại cấm khu, không hạn số lần. Quan trọng nhất chính là, Võ Hầu có thể được tặng Bất Tử Thiên Bia đến từ tam đại chủ nhân Vương Quốc Hắc Ám.

- Bất Tử Thiên Bia là cái gì?

- Chính là nếu như Võ Hầu gặp phải nguy hiểm, hoặc là có nhu cầu gì, có thể trực tiếp dùng Bất Tử Thiên Bia điều động lực lượng, hay hoặc là toàn bộ lực lượng của Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành cùng Vô Hồi thánh địa!

- Toàn bộ?

Thường Lăng đều kinh ngạc giơ lông mày lên.

- Không sai, tóm lại chính là bọn hắn không ngại bất cứ giá nào, cam đoan ngươi không chết! Lợi hại không? Mê người không? Điên cuồng không?

Nam tử tươi cười, chỉ là nụ cười có chút cổ quái.

- Thời điểm sử dụng Bất Tử Thiên Bia có điều kiện hạn chế gì không?

Khương Phàm kinh ngạc, lại cảm giác không đúng lắm.

- Không có điều kiện hạn chế, Võ Hầu dùng lúc nào, dùng để cứu mạng cũng được, trang bức cũng được, tóm lại chính là chỉ cần Võ Hầu đưa ra Bất Tử Thiên Bia, ai cũng sẽ thờ Võ Hầu phân công một lần vô điều kiện. Vấn đề ở chỗ, muốn trở thành Võ Hầu, là hoàn toàn không thể nào.

- Vì sao?

- Bởi vì...

Nam tử lặng lẽ nhìn xung quanh một chút, hạ giọng nói:

- Đây chính là cái bẫy.

- Xin được nghe.

Khương Phàm và Thường Lăng đều nhìn nam tử, Bất Tử Thiên Bia quá mê người, mê người đến mức không thực tế.

- Muốn trở thành Võ Hầu, đầu tiên phải lên tới bài vị thứ hai, sau đó đưa ra thỉnh cầu, muốn khiêu chiến Võ Hầu hàng đầu tiên vị. Sau đó chính là chờ đợi cả cường giả Võ Hầu bảng tất tề tụ ở Tự Tại điện, thay nhau khiêu chiến. Chỉ cần có thể kiên trì ba mươi ngày, được tất cả thành viên Võ Hầu bảng nhận thua thì xem như thắng lợi, sẽ được chủ nhân ba bên chứng kiến, được phong Võ Hầu.

Nam tử giống như là đang kiêng kị gì đó, giọng nói vô cùng thấp.

Khương Phàm khẽ nhíu mày:

- Cái này cũng không có gì, nếu đều đã trở thành đệ nhị, trên danh nghĩa cũng chính là đệ nhất, còn sợ người khác khiêu chiến sao?

Nam tử nhếch miệng:

- Ngươi cũng là nghĩ như vậy đúng không, vừa mới bắt đầu rất nhiều người đều nghĩ như vậy. Nhưng, thời điểm ngươi ngồi tại Đại Tự Tại điện tiếp nhận khiêu chiến, lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều cường đại thiên tài ngươi đều chưa thấy qua.

Khương Phàm bỗng nhiên hiểu ra.

- Ba bên chủ nhân âm thầm ra tay, đem đỉnh cấp cường giả của bọn hắn thông qua khiêu chiến, thăng tiến Võ Hầu bảng, sau đó lại khiêu chiến Võ Hầu?

- Ngươi thật thông minh!

Nam tử kinh ngạc nhìn Khương Phàm.

- Ha ha, ta nghe được kiên trì ba mươi ngày, cũng cảm giác có vấn đề.

Khương Phàm lắc đầu, lại nói:

- Có phải khiêu chiến thất bại, sẽ bị trừng phạt hay không?

Nam tử nói:

- Ngươi quả thực rất thông minh. Nếu như khiêu chiến thất bại, sẽ lập tức trở thành nô bộc của người đánh bại kia, suốt đời bị nó thúc đẩy.

- Nô bộc? Quá hố đi.

Thường Lăng rất im lặng, cái này không phải là chọn lựa Võ Hầu, đây chính là tìm chiến bộc cho chủ nhân ba bên!

Khương Phàm cười nói:

- Tất cả đều là mưu kế nhỉ. Tuy nhiên Bất Tử Thiên Bia kia xác thực mê người.

- Bất Tử Thiên Bia chính là vì những nhân vật vừa tới nơi này lại tự cho là đúng thiết lập định. Ngươi chú ý đi, mười cường cơ bản đều là từ tam đại chủ nhân, nếu người không rõ thân phận lại đặc biệt cường đại khởi xướng khiêu chiến Võ Hầu bảng, bọn hắn sẽ chủ động đổ nước, để người đó lên tới vị trí thứ hai. Sau đó, cùng nổi lên vây công, các chủ nhân ba bên điên cuồng tranh đoạt con mồi. Từ khi Võ Hầu bảng ra đời đến nay, nghe nói trước sau đều đã khốn trụ mười ba kẻ ngoại lai như thế này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi