ĐÁNH RƠI BÀ XÃ


Editor: Sầu Riêng +Nora ( 2 chương đầu tui có beta lại của bạn Sầu riêng ý)
Vào mùa thu, gốc cây xanh bóng ngoài bậu cửa sổ đã đổi màu, thưa thớt dần, một cơn gió thổi qua, những chiếc lá vàng rơi lác đác rơi xuống.

Yên tĩnh, lãng mạn và tao nhã.
Nhưng mà, người đang vẽ trên bệ cửa sổ lúc này không có tâm trạng thưởng thức như vậy.

Một chiếc lá vàng rơi trên tấm bảng vẽ bị cô ấy hất ra một cách thô bạo.
Tâm tình bực bội, màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn không ngừng thúc giục bản thảo, hết cái này đến cái khác, mãi không dứt.
Cốc cốc
Có người gõ cửa và sau đó có người đẩy cửa tiến vào vào.
"Tang Tang."
Nhưng người ngồi ở bàn làm việc không quay đầu lại, "Con chưa nói là có thể vào."
"A, con bé này.".

Vị phu nhân thân hình được bảo dưỡng cẩn thận mặc lễ phục cao cấp, cẩn thận ngồi xuống giường, " Ai da ai da, vừa ngồi xuống cái eo này như muốn căng ra."
Lục Tang Tang thở dài, quay đầu lại: " Mẹ làm gì thế, không có việc gì thì ra ngoài đi, con còn đang vẽ tranh a."
"Vẽ cái gì mà vẽ, vẽ tranh có thể thay cơm hả"
"Vâng a, thật đúng là có thể thay cơm."
"Thôi đi, vẽ một tuần còn chưa đủ tiền con mua bộ quần áo." Chung Thanh Phân ghét bỏ nói, "Con khoan hãy vẽ, ngồi xuống nói chuyện cùng mẹ một chút, này có nghe hay không, buông -"
Lục Tang Tang tự biết không lây chuyển được vị hoàng thái hậu nhà mình, vì thế bỏ ipad xuống: "Chuyện gì."
Chung Thanh Phân liếc mắt nhìn nàng, mở miệng nói, "Hôm qua nghe Kính Hoài nói bà nội nó không khỏe nên nhập viện rồi, mẹ với ba con bận công việc, cho nên buổi chiều con đến bệnh viện thăm đi."
"Bà nội sinh bệnh?"
"Con nhìn xem con đi, chuyện này cần phải mẹ nói con mới biết, con có phải hay không là cháu dâu a."
Lục Tang Tang hít hít cái mũi: "Nói thực ra, mẹ không nói con cũng quên."
Chung Thanh Phân trợn mắt: "Con đừng có cùng mẹ khua môi múa mép, Kính Hoài không phải cũng tới sao, chiều nay con đi cùng nó đi."
"Đoạn Kinh Hoài đã trở lại?" Lục Tang Tang kinh ngạc hỏi.
Chung Thanh Phân trừng mắt nhìn, cảm giác phần váy bên hông bị đứa con gái bất hiếu này chọc toác ra rồi: "Cái con nhóc này! Lục Tang Tang! Nó là chồng con a! Con có thể quan tâm chút được không?"

Lục Tang Tang ôm đầu, không kiên nhẫn: "Mẹ, người đừng la, đợi lát nữa bên ngoài người ta nghe còn tưởng rằng vợ chồng con quan hệ không tốt nữa."
"Chẳng lẽ không phải?"
Lục Tang Tang hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó có lệ mà xua xua tay: "Mẹ đừng động..."
"Tang Tang, lần này Kính Hoài trở về các con phải ở chung một chỗ cho tốt, con xem kết hôn đã nửa năm, bụng lại không có dấu hiệu gì, thế này..."
"Kết hôn nửa năm, nhưng kết hôn xong anh ấy liền theo đoàn đi Hồng Kông, con cũng đã nửa năm không gặp anh ấy rồi.".

Lục Tang Tang cười nhạt nói, "Mẹ, không lẽ bụng này là con tự lực cánh sinh?"
Chung Thanh Phân lại gấp tới nơi, "Con nói cái gì a, ý mẹ là nay nó cũng đã trở về, con phải nắm chặt cơ hội này."
"Vâng." Lục Tang Tang "thành khẩn" gật đầu, "Con sẽ, cho nên trước tiên mẹ đi ra ngoài đi, nhớ rõ đóng cửa lại nha."
"Này, mẹ còn chưa nói xong đâu"
Lục Tang Tang không chịu nghe, quay đầu lại, lưu loát mang tai nghe lên nghe.
Lại là sinh em bé, cô mới 24 tuổi a.

Còn trẻ đã kết hôn không tính, còn bị giục sinh.
Phiền.
Chung Thanh Phân thấy nàng như vậy cũng không dám nói gì, hơn nữa bên ngoài ông xã đang thúc giục, lải nhải vài câu rồi ra khỏi phòng.
Lộc Tang Tang lại ở trong phòng vẽ hơn một giờ, cuối cùng đem tranh minh họa dọn hết một lượt rồi ra khỏi phòng làm việc.
Lại nói tiếp cô ở nhà mẹ ruột cũng một đoạn thời gian, vốn là ở bao lâu cũng không sao cả, nhưng bây giờ Đoạn Kính Hoài đã trở về, nếu như cô còn dám ở lại, mẹ cô còn không phải là đem cô niệm chết.

Vì vậy cô thu thập hành lý gọn gàng, lái một chiếc xe lớn trong nhà đi.
Phòng cưới của Lục Tang Tang cùng Đoạn Kính Hoài ở trung tâm thành phố trên đoạn đường tấc đất tấc vàng, trước đây mua chỗ này cũng chỉ có một nguyên nhân, gần với bệnh viện của Đoạn Kính Hoài.
Nhưng ai có thể nghĩ đến mới vừa kết hôn xong, Đoạn Kính Hoài cũng bị điều đi Hương Cảng, vừa đi chính là nửa năm.

Bất quá Lục Tang Tang đói với chuyện này không có nửa phần oán hận, thậm chí cao hứng vô cùng.
Tự do a.
Ngược lại Đoạn Kính Hoài không thích cô, cô đối với hắn cảm tình cũng mờ nhạt, hai người có thể đến với nhau thuần túy là từ lần phát sinh ngoài ý muốn kia về sau là vì lợi ích hai bên.
Những đứa trẻ sinh ra trong gia đình như họ đối với hôn nhân cũng không mấy quan tâm.


(Thật ra chỗ này mình cũng không biết dịch sao, cứ theo cảm nhận vậy)
Đỗ xe ở gara, Lục Tang Tang một tay cầm dụng cụ vẽ, một tay kéo vali hành lý lên lầu.
Bấm mật mã khóa, đẩy cửa đi vào.
Trong căn phòng yên lặng, cũng không có người nào, nhưng giữa phòng khách có một rương hành lý, mặt trên mã vận chuyển còn chưa xé ra.
Nói vậy hắn đã trở lại rồi, chỉ là chưa kịp thu dọn.
Lục Tang Tang kéo rương hành lý vào phòng giữ quần áo thu dọn một lượt, sau khi ra ngoài ngồi trên ghế salon, gửi cho người hơn nửa năm không có tí liên lạc nào một cái tin nhắn.
[ Bác sĩ Đoạn, nghe nói anh đã trở về a.]
Mấy phút sau, bên kia gửi cho nàng một chữ [Ừm]
Lục Tang Tang hừ lạnh, cảm thấy con người này quá lãnh đạm.

Bất quá mấy giây sau lại nhảy ra thêm một hàng chữ: [ Xin lỗi, không kịp nói với em.]
Thờ ơ lại lễ phép, đây chính là Đoạn Kính Hoài.
Lục Tang Tang ngón tay lướt nhanh trên bàn phím: [ Nghe nói bà nội ngã bệnh, chúng ta đến bệnh viện xem một chút.

Anh ở đâu?]
Đoạn Kính Hoài: [Tôi đã ở bệnh viện.]
Lục Tang Tang liếc mắt, cũng không bảo nàng đi cùng, đây là muốn cho cô cái danh bất hiếu mà.
Trong lòng không cao hứng, nhưng cô vẫn khách khí lại dối trá gửi một tin nhắn qua: [Bệnh viện nào, tôi rất lo lắng cho bà nội nha, tôi cũng muốn đến thăm.]
Đoạn Kính Hoài: [Được, Bệnh viện số 2, khu phòng bệnh vip.]
[OK, lập tức đến.]
Hai người nói chuyện một cách có qua có lại, tựa hồ bỏ quên vấn đề "vợ chồng nửa năm chưa liên lạc".
Bên kia không hồi đáp, Lục Tang Tang đứng dậy, đi phòng tắn sửa sang một chút.

Sau đó cầm chìa khóa xe ra cửa.
Trên đường lái xe đến bệnh viện, Lộc Tang Tang buồn chán nhớ lại hôn lễ trước đây, đơn giản đến khiêm tốn, người tham dự cũng không nhiều.


Cô còn nhớ nhớ rõ Đoạn Kính Hoài đứng trước người dẫn chương trình đeo cho cô chiếc nhẫn, khách khí lại xa cách, trên mặt không chút biểu cảm gì.
Cô còn tốt hơn hắn một chút, ít ra còn giương lên một nụ cười nhạt nhẽo, dù sao cái người trước mặt trong nhà có tiền có quyền, lớn lên lại đẹp trai.
Hơn mười phút lái xe, xe dừng lại bãi đỗ xe ở bệnh viện.
Lục Tang Tang cầm trái cây cùng một ít thực phẩm dinh dưỡng, trực tiếp đi lên lầu.
"Chào cô, xin lấy thẻ ra vào."
"Hả?"
Khu bệnh vip gác cổng nghiêm khắc, hộ sĩ lại nói "hoặc là cô nói một chút là đến thăm người nào, tôi liên lạc với người nhà bệnh nhân một chút."
Lục Tang tang phản ứng kịp, " A, để tôi gọi điện thoại".

Cô lấy điện thoại lướt danh bạn, tìm được số Đoạn Kính Hoài.

Điện thoại rất nhanh có người nghe máy.
"Alo."
"Tôi đến rồi, anh xuống dẫn tôi lên đi."
"Được."
Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện sau nửa năm.
Đoạn Kính Hoài nói xong liền tắt máy, một phút sau, Lục Tang Tang thấy một người đàn ông từ cuối hành lang đi tới.
Thân hình thon dài, bộ quần áo bên trong màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu đen, cả người như một cái móc áo, hết sức đẹp mắt.

Lộc Tang Tang hầu như lập tức nhớ lại bộ dáng mặc lễ phục nửa năm trước của Đoạn Kính Hoài, bộ dáng tuấn tú, làm cho đám phù dâu đều mặt đỏ đến mang tai.
Người đẹp a, bất quá vẫn không thay đổi chính là vẫn là một cái mặt lạnh ăn tiền.
Có nề nếp, thâm trầm không nói gì.
Nhớ thật nhiều năm trước có người nói với cô như vậy, trong cái vòng công tử ở Đế Đô, Đoạn Kính Hoài chính là một đóa bạch liên, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Quả thực a, đã nhiều năm như vậy, một chút cũng không thay đổi.
"Bác sĩ Đoạn" Lục Tang Tang thay đổi sắc mặt rất nhanh, một giây kế tiếp liền giơ tay lên, nhiệt tình chào hỏi hắn, "Tôi ở chỗ này."
Đoạn Kính Hoài đã sớm thấy cô, hắn liếc nhìn nụ cười sáng lạn, đi đến bên hộ sĩ nói, " Sau này có thể trực tiếp cho cô ấy vào."
Hộ sĩ vô ý thức liếc mắt cô gái trang phục tinh xảo bên cạnh: "Vâng.."
Đoạn Kính Hoài nhìn về phía Lộc Tang Tang: "Đưa tôi."
Lục Tang Tang đang cầm hai túi đồ, nghe vậy không khách khí chút nào giao cho hắn: "Cái này có chút nặng."

Đoạn Kính Hoài ân một tiếng, xoay người đi vào trong.
Lục Tang Tang chạy theo sau, " Ôi chao, anh trở về cũng không nói tôi một tiếng."
"Thông báo nhất thời."
"Ồ." Lục Tang Tang chần chờ một chút, "Vậy còn đi nữa không?"
Đoạn Kính Hoài dừng bước chân, nhìn cô một cái.
Lục Tang Tang cười mỉa: "Ý của tôi là, anh đi hoặc là không đi cũng phải nói tôi một tiếng, bằng không trưởng bối hỏi tới tôi đều không biết trả lời sao."
Đoạn Kính Hoài thu hồi ánh mắt: "Sẽ không đi, chuyện bên Hương Cảng đã kết thúc."
"Vậy à...".

Nửa cảm thán nửa tiếc nuối, đáng tiếc cuộc sống "độc thân" từ nay kết thúc.
Lục Tang Tang: "Là phòng này sao?"
"Đối diện."
Hai người dừng trước cửa phòng bệnh, Đoạn Kính Hoài xách đò đạc cho nên ra hiệu Lục Tang Tang mở cửa, nhưng mà cô mới vừa vươn tay cửa đã bị người bên trong kéo ra.
Vừa lúc có người đi ra
Người đi ra ngoài cùng Đoạn Kính Hoài không sai biệt bao nhiêu, mặt mày có hai ba phần tương tự, bất quá Lộc Tang Tang biết, cái người này cùng Đoạn Kính Hoài tính cách tuyệt nhiên là bất đồng.
"Anh." Người này chính là em trai Đoạn Kính Hoài, Đoạn Kinh Hành.
Đoạn Kinh Hành cũng nhìn thấy Lục Tang Tang đứng cạnh Đoạn Kính Hoài, hắn nở nụ cười, gọi "chị dâu."
Người này đối với cô còn lớn hơn ba tuổi.

Hơn nữa hình như đây là lần đầu tiên hắn gọi cô là chị dâu.

Lục Tang Tang sờ mũi một cái: "Ân."
"Vào thôi." Đoạn Kính Hoài nói.
Lục Tang Tang trả lời một tiếng, cũng không nói gì nữa, nhấc chân đi theo, lướt qua Đoạn Kính Hành.
Trrong nháy mắt, Lục Tang Tang biểu hiện tự nhiên, nhưng thật ra lúng túng một phen.
Tuy là nhiều năm như vậy cô không có gặp qua Đoạn Kính Hoài rồi, nhưng lúc nhìn thấy hắn vẫn sẽ nhớ đến chuyện hoang đường trước kia.
Nhớ năm đó, cô đuổi theo người ta gọi em trai nhỏ, càng gọi càng vui sướng.
Ai lại biết mấy năm sau, em trai nhỏ không có đuổi tới, mà cô lại ngủ với anh trai của em trai nhỏ.

Đời!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi