ĐÀO MỀM NƯỚNG MẬT


Không biết vì sao vành tai cô nóng bừng bừng, mặt cũng thế, nóng như thiêu.

Ngực man mát khó chịu, nhìn tri kỉ già không đoái hoài gì đến nữa, cô bất giác muốn kiệt quệ nằm lăn ra ăn vạ.
Chắc vì cô không đi xin lỗi sớm hơn..
Vỹ Chu Đào cho là mình chậm trễ, nếu trong lúc quản gia Trịnh nằm dưỡng thương ở viện cô nài nỉ bà Tần cho phép cô đi đến chăm sóc ông thì cũng không đến mức bị ngó lơ.

Ở trong nhà họ Tần, ngoại trừ Kim Nhu gọi cô là bé Đào, không cho cô làm việc cực nhọc, không cho cô ăn cơm nguội, thì quản gia Trịnh cũng như ông ngoại của cô - ôn hoà, chất phát, hiền lành.

Nói không dối, cô ở trước mặt đồng nghiệp thân thiết từng gọi quản gia Trịnh bằng cái tên thân thuộc "ông ngoại em".
Chỉ là cô trẻ người non dạ, không biết cách sống sao cho hả lòng người.

Lần này cô lỡ lầm làm trọng thương người bạn tốt, biết lỗi mà im lặng, đến cuối cùng cô mất đi bạn bè, hầu như kết quả của cô gần đây chỉ duy nhất một kết cục là đơn độc..
Vỹ Chu Đào lủi thủi cắm đầu đi về phía phòng trống bắt tay vào dọn dẹp.
Trong lúc ý chí lẫn tinh thần tập trung vào việc làm sao nơi nghỉ ngơi của Tần Quốc Trường (và của cô) thoáng đãng ấm ấp như ở nhà thì bên ngoài kéo nhau chạy ào ạt.

Cô ngơ ngác ló đầu ra, môi mấp máy chưa kịp hỏi ai chuyện gì thì bị túm tay lôi đi cùng hóng chuyện.

Ba chân bốn cẳng cô cũng phải co lên chạy theo, thấy náo nhiệt làm tinh thần cô phấn chấn hơn hẳn, nhiệt tình hỏi han: "Chuyện gì vậy?"

"Cô Miao với cậu Trường cãi nhau, nghe nói cậu Trường bị cô Miao đạp văng xuống sườn trượt tuyết."
Gió rít lạnh bên tai như không rõ mồn một, Vỹ Chu Đào gần như ngã quỵ xuống, chân nặng trĩu tựa hồ bị dây xích quấn lấy.

Người cô run lên, da mặt cũng chính vì bàng hoàng nương theo cảm xúc khiến nó trắng bệch, đầu óc choáng váng mờ ảo.

Cậu chủ ngã..

chuyện trên đời này không hiếm, thế mà sao cô có cảm giác mất đi cả thế giới thế này.
Bước chân Vỹ Chu Đào chùn lại nặng nhọc, cô nhìn vào đôi giày Nike trắng mình đang mang, chỉ mới vài tiếng trước Tần Quốc Trường ngồi xổm dưới sàn mang tất mới đeo giày mới cho cô, bước ra khỏi nhà anh còn thu hết quần áo rẻ tiền của cô và hứa nếu cô ngoan sẽ mua cho cô quần áo mới đẹp hơn.

Cô không ngoan sao?
Vỹ Chu Đào muốn chạy đi hỏi anh, vì thế đang tụt lại phía sau bỗng nhiên cô là người giỏi nhất, vun vút lao đi như bay.
Đến đoạn trượt tuyết trắng xoá hung tợn nhất, cô thắng gấp, ngó nghiên tìm người thân.

Đám người sau lưng cũng nhanh không kém cỏi cô, vừa mới đó đã ở phía sau chỉ lối.
Vỹ Chu Đào nghe lời chạy một mạch xuống bất chấp nguy hiểm, mặc dù chưa thực sự rõ Tần Quốc Trường lăn từ hướng nào, nhưng cứ theo lối chắc chắn sẽ tìm được.

Cô rất sợ lỡ đâu Tần Quốc Trường lăn miết rồi bị vùi trong đống tuyết, anh chết cóng, chết ngạt, chết bất đắc kì tử, trước khi quá muộn, cô không muốn nhìn anh chết nhảm như vậy.
Vỹ Chu Đào theo lối mòn tụt xuống mãi, có khi tuyết lún sâu, khi tuyết trơn trượt, cô lăn lộn mấy vòng là chuyện thường.


Tuy vậy cô cảm thấy bản thân phi thường hơn bao giờ hết, cứ đi đi mãi, mặc kệ không biết lối nào ra, ngã bao nhiêu cô cũng không thấy đau đớn, chỉ biết cô càng đi nhanh Tần Quốc Trường càng đỡ lạnh.
Rồi đến lúc nhận thấy sự mòn mỏi không có tia hy vọng, Vỹ Chu Đào mới biết mình đi sai đường, ngặt nỗi sai đến độ không biết sửa từ đâu.

Cô hoảng loạn quay cuồng nhìn tứ phía, nhưng tứ phía ngoài tuyết trắng và nâu gỗ thì chẳng còn gì.

Lạc mất rồi.
Vỹ Chu Đào đi thêm một bước thì hoảng loạn thêm một chút, trời đất quay cuồng, cái rét lạnh thấm vào da thịt, mồ hôi trong da rít lại vừa ngạt vừa lạnh, bên trong giày ướt đẫm lạnh ngắt, khăn choàng trên cổ cô úng nước; khoé mắt cô bắt đầu chảy n.ước nóng, màu trắng xoá trở nên mù mịt, tứ bề là trắng làm cô khiếp đảm đến ngạt thở.
Cô không được học hành đến nơi, nhưng bản thân là một cô gái chăm chỉ.

Tần Quốc Trường tặng cô bao nhiêu sách cô đều đọc không xót một chữ.

Thời khắc này, cô có thể làu bàu đọc lại đoạn văn: Khi người ta rơi vào cái chết, họ cảm thấy sợ hãi, “bạo lực/khủng bố” hoặc nhận thấy “ánh sáng rực rỡ.” Một số thì thấy cơ thể “nổi bồng bềnh” trên mây.

Đối diện với cái chết, Vỹ Chu Đào kì thực nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của đời mình.

Kí ức tươi đẹp nhất của cô hiện hữu như một thước phim ngắn, trong đó có cả hình ảnh người đàn ông chu đáo, dịu dàng, đôi mắt hắn sâu thăm thẳm không cho cô đoán được hắn đang suy nghĩ điều gì.
"Cậu chủ, con lạnh quá."

Vỹ Chu Đào biết mình rơi vào ảo tưởng, đỉnh điểm của cái chết là nhìn thấy thứ cả cuộc đời mình khắc khoải trong sâu tận tâm can.

Cô nhìn thấy Tần Quốc Trường ôm cô vào lòng như cái cách anh đã từng, nhìn thấy bờ môi của anh phả hơi ấm lên gò má cô, khẽ khàn gọi tên cô.
Cô theo bản năng ôm chặt lấy anh, đón nhận hơi ấm khi bản thân rơi vào mộng ảo, cô rưng rức nước mắt: "Cậu chủ, con lên thiên đường rồi cậu nhớ đi tìm con cùng đi đầu thai nha cậu."
Tần Quốc Trường siết chặt lấy cô hơn.
Hàm răng cô va lập cập vào nhau, run rẩy từng câu từng chữ: "Con thích cậu chủ nhiều lắm.

Nhưng mà cậu chủ lớn tuổi, kiếp này con không làm vợ bé của cậu được.

Kiếp sau mình bằng tuổi, con chọn làm con trai, cậu chọn làm con gái, con ráng làm có nhiều tiền hỏi cưới cậu làm vợ lớn, con lấy một vợ thôi, chỉ thích mỗi cậu thôi, con chăm sóc cậu như cậu chăm sóc con, nha cậu."
Chợt, bàn tay trần nhỏ của cô mon men vào túi lấy một chiếc túi vải nhỏ thường dùng để đựng trang sức.

Cô run rẩy lấy từ trong đó ra một chiếc nhẫn đính viên ngọc lục bảo cổ xưa, cẩn trọng cho vào tay anh, thút thít dặn dò: "Cậu chủ khoẻ hơn con, lỡ mà con chết cậu sống, cậu giữ nhẫn gia truyền giúp con.

Nhẫn ông ngoại để lại cho chồng của con, con..

lỡ con cũng còn sống, lỡ con đi học thật giỏi, con kiếm thật nhiều tiền rồi mà cậu vẫn chưa có vợ thì con lấy cậu, được không cậu?"
"Được, em nói sao cũng được cả." Tần Quốc Trường nhận chiếc nhẫn, không chần chừ đeo vào ngón áp út, cẩn thận đưa cho cô xem: "Tôi chỉ sợ em chê tôi lớn tuổi, em lấy tôi, tôi chờ bao lâu cũng được, chờ em..

cả kiếp này, được không?"
Vỹ Chu Đào quẹt mũi, lắc đầu: "Cậu chờ con, đừng lấy vợ.


Con không chê cậu lớn tuổi, con sợ con đi học mà con học ngu, học hoài không giỏi được, không có tư cách đứng với cậu, học đến khi con bằng tuổi cậu là..

là cậu có vợ có con mất tiêu rồi." Dứt lời, nước mắt cô tuông ra ào ào như suối, nức nở như đứa trẻ.
Tuyết mịn nhẹ như cánh lông vũ rơi trên đỉnh đầu, trong màn rừng trắng xoá, Tần Quốc Trường ôm cô gái nhỏ ngồi trong lòng, thẩn thờ vô định, anh nhìn cô mê man trên tuyết trắng, làn da của cô như màu tuyết, đôi môi kia tái nhợt hiếu sức vậy mà vẫn trong hút hồn anh.

Hốc mắt anh đỏ rực, sợi tơ máu ngập trong khoé, môi anh mím chặt, run rẩy siết lấy bả vai cô.
Thì ra cô không phải chê anh lớn tuổi, mà là sợ anh sớm lấy vợ sinh con, cô sợ bản thân không tiền không học thức không xứng với anh nên tỏ ra chán ghét mỗi khi nhìn thấy tuổi tác của anh.

Tần Quốc Trường ngậm ngùi gật đầu, bàn tay vỗ về trên lưng cô, nghẹn ngào nói: "Không lấy vợ, tôi chờ em, chờ em lấy tôi.

Em nhớ tôi đeo nhẫn gia truyền của ông em, sau này tôi chỉ làm cháu rể của ông ấy, cho phép tôi giữ nhẫn đến khi em lấy tôi, được không?"
Vỹ Chu Đào lim dim mắt, hơi gật gù: "Cậu chủ không chịu lấy con thì con cũng cho cậu nhẫn.

Ngoài cậu chủ ra con không thích ai nữa hết.

Con thương bà chủ một nhưng mà con thương cậu mười.

Con thương là..

là con thích á, con thích cậu từ lúc cậu nói "con có nhân quyền".."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi