ĐÀO MỀM NƯỚNG MẬT


Vỹ Chu Đào sửa soạn quần áo nghiêm chỉnh, lúc chuẩn bị mang giày, đột nhiên Tần Quốc Trường quỳ một chân xuống dưới sàn lạnh nắm cổ chân cô lên.
Vỹ Chu Đào hoảng loạn đến mức quỳ thụp xuống theo, hai gối vô tình đập mạnh vào sàn khiến cơn ê ẩm đau đớn truyền đến dây thần kinh, cô kêu một tiếng nhăn mặt.
Tần Quốc Trường lại nhìn cô như một kẻ ngốc: "Cô nương này trước khi làm gì có biết suy nghĩ không?"
"..." Vỹ Chu Đào mím mím môi: "Sao ông chủ quỳ xuống, con sợ lắm."
"Vì sao cứ mở miệng là em sợ vậy? Tôi sẽ cắn em được sao?"
"Ông chủ là người mà, đâu phải chó đâu mà cắn." Cô lắc đầu.
"..." Tần Quốc Trường đanh mặt.
Trầm mặc một lúc.
Vỹ Chu Đào lại hỏi câu hỏi cũ: "Sao ông chủ quỳ xuống sàn.."
Ánh mắt Tần Quốc Trường dìu dịu lại, trầm mê khoá chặt cô trong đôi con ngươi đen sáng rực.

Vỹ Chu Đào nhìn thấy gương mặt của mình phản chiếu trong cái gương cầu lồi là mắt Tần Quốc Trường làm mặt cô phình lên trông rất đần độn.

Khó hiểu hỏi: "Sao ông chủ nhìn con hoài!"
Tần Quốc Trường cong khoé môi cười nhàn nhạt: "Em có giấy kí bán thân cho nhà họ Tần, giờ đây bà nội tôi giao em lại cho tôi, tôi muốn làm gì cũng phải giải thích lí do hết sao?"
Vỹ Chu Đào lúc lắc đầu vô tội, đáy mắt loé lên tia tủi thân: "V-vậy con không hỏi nữa."
"Đứng lên!"
Vỹ Chu Đào lật đật vâng lời, ngoan ngoãn đứng dậy, nhích nhích chân lùi về sau.

Tần Quốc Trường nắm cổ chân cô giở lên, xỏ tất vào bàn chân, sau đó đeo giày vào cho cô.
"Sao ông chủ.."
"Hửm?"
Vỹ Chu Đào luân phiên đổi chân, lí nhí hỏi: "Sao ông chủ đeo giày cho con?"

"Bác sĩ bảo em tránh vận động mạnh."
"Nhưng mà cái này đâu có mạnh!"
Tần Quốc Trường đeo xong giày vào chân Vỹ Chu Đào, ngước mắt lên nhìn cô, thở hắc: "Chuyện vụn vặt gì cũng phải cần lời giải thích thì một ngày phải nói bao nhiêu mới đủ? Hửm?"
Vỹ Chu Đào mím chặt môi không trả lời.
"Muốn bế hay muốn cõng?"
"Dạ?"
Tần Quốc Trường nhướng mày nhìn cô chờ câu trả lời.
"Con tự đi." Đột nhiên thức giấc thái độ của Tần Quốc Trường khác hẳn đi không nhiều nhưng hành động có thứ gọi là cổ quái quá mức.

Ai đời làm chủ lại quỳ sàn mang giày cho tớ, còn cho cô chọn cách để về nhà, ông chủ cô hôm nay quái lạ thế không biết.
Tần Quốc Trường cau mày, tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời của cô.

Bắt buộc, Vỹ Chu Đào phải chọn lại: "Con đi xuống đường rồi con lên xe ngồi.."
Bản thân Tần Quốc Trường là kẻ làm ăn, đối với việc đôi co hay ra sức khuyên nhủ một đứa bé là điều mà anh chưa có ý định làm, muốn thuần được cô thì dễ như trở bàn tay.

Anh không nhiều lời, nhẹ nhàng bế cô lên đi về phía bàn, đá mắt ra hiệu cô lấy điện thoại.

Vỹ Chu Đào đưa tay cầm lấy, vô thức áp vào ngực anh, nhướng người điều chỉnh cách ngồi, có cảm giác người của anh như cái cột kiên vững không có gì lay động được.
"He he." Môi cô nhoẽn ra cười cười.

Tần Quốc Trường nảy người cô lên cao, ép vào lồng ngực ôm chắc, nhấc bước chân nho nhã đi ra khỏi phòng bệnh.
Bước ra khỏi cửa lớn bệnh viện, Vỹ Chu Đào thấy lồng ngực bỗng dưng nhẹ nhõm như thể thoát ra khỏi nhà giam mặc dù chẳng ai xiềng xích cô.

Bầu không khí bên ngoài lành lạnh dễ hít thở, nắng ấm thông thoáng cực kì thoải mái.


Vỹ Chu Đào nghịch ngợm vùng vẫy muốn xuống đất chạy nhảy, cánh tay Tần Quốc Trường siết chặt không cho cô nhúc nhích, giọng anh nghiêm nghị: "Ở yên!"
Trong lúc vùng vẫy, cả người cô tụt tụt rồi lại không thể tự nhướng lên.

Cô ôm cổ Tần Quốc Trường đu lên, hĩnh hĩnh mông làm trò hệt một con mèo nghịch ngợm trên tay chủ nhân.
Bất chợt, Vỹ Chu Đào thoáng bắt gặp ánh mắt cáu giận của một người đàn bà tuy không quen nhưng có cảm giác từng trò chuyện.
"Chị y tá!" Vỹ Chu Đào nhận ra ngay là cô y tá dịu dàng mới vừa buổi sáng giúp cô thoát khỏi chiếc kim y tế.

Chị y tá mà Vỹ Chu Đào vừa gọi nháy mắt biến đổi sắc thái thành nụ cười sáng trong như thiên sứ, "hả" một tiếng trong trẻo: "Em gọi chị hả?"
"Ông chủ, chị y tá thích ông chủ nè." Vỹ Chu Đào chỉ chỉ vào người phụ nữ ăn mặc lịch sự.

Tần Quốc Trường nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, "Nói với tôi làm gì?"
"Ông chủ không làm quen hả?" Thường thì theo phép lịch sự mà cô từng bắt gặp, được một người con gái thích thì chàng trai đó cũng phải lịch sự trả lời.

Vỹ Chu Đào không biết ông chủ của mình nghĩ gì mà đứng trước cô y tá dịu dàng xinh đẹp thế này lại trưng bộ mặt làm người đối diện căng thẳng ra.
"Không quen." Tần Quốc Trường xoay người rời đi.

Vỹ Chu Đào tiếc nuối ngoái đầu nhìn cô y tá, nói nhỏ: "Ông chủ mà bỏ cơ hội này chưa chắc có cơ hội sau đâu á."
Dường như cô y tá cũng biết điều, cảm thấy Tần Quốc Trường không có thành ý cũng không chạy theo quấy rầy, điều này khiến người làm mai cảm thấy thật áy náy.
"Sau này cấm em tiếp xúc với người lạ, cũng cấm em gọi tôi bằng ông chủ trước mặt người ngoài."
Vỹ Chu Đào cứ tưởng là đang nói ai nên không trả lời.

"Nhớ đấy!"

"Chú tài xế không có ở đây!"
"Tôi nói em đấy Vỹ Chu Đào!" Tần Quốc Trường nhấn giọng: "Ngốc vừa phải thôi, ngốc quá người ta lại tưởng em điên điên khùng khùng đấy!"
"Hưm." Vỹ Chu Đào bĩu môi bè giễu: "Ông chủ đúng là không thương con."
"Nói gì vậy?" Tần Quốc Trường bất giác có hơi sửng sốt mà bật cười.
Nước biển lấn vào sông, Vỹ Chu Đào tức nước vỡ bờ: "Ông chủ đối xử tốt với con là tại vì ông chủ sợ con đập đầu chết ông chủ phải đi tù, chứ có phải tự nhiên ông chủ thấy con tội nghiệp nên thương con đâu."
"..." Tần Quốc Trường đưa tay lên má Vỹ Chu Đào, cảm thấy không đủ lại chen tay vào miếng băng gạt kiểm tra nhiệt độ, da cô mát mẻ bình thường, không có biểu hiện của bị nóng dây thần kinh.

Anh trào phúng cười một tiếng: "Đồ trẻ trâu, rảnh rỗi đi chú ý từng mặt chữ để làm gì vậy?"
"Ư aa, sao ông chủ chửi con trẻ trâu?" Vỹ Chu Đào lần đầu tiên muốn nổi giận: "Con có làm gì ông chủ đâu?"
"Ấu trĩ!" Tần Quốc Trường nhếch môi cười khinh miệt, thoáng qua ánh mắt loé lên tia vui vẻ khác thường.
.
.
Về đến nhà, Tần Quốc Trường tiếp tục ôm Vỹ Chu Đào như cái cách đã từng.
Thấp thoáng mấy bóng dáng lấp ló qua ô cửa hệt như ma, cửa nẻo cũng không đóng cẩn thận, khu vườn bị xới tung lên không còn thấy mầm non cô vừa gieo đâu.
Vỹ Chu Đào hốt hoảng phóng khỏi tay Tần Quốc Trường, lần này cô phi rất táo bạo, không cho sức lực đàn ông kiềm hãm lại.

"Chu Đào! Lại làm gì vậy? Quay lại đây!"
Vỹ Chu Đào nghe tiếng gọi phía sau lưng, nhất quyết không quay đầu, chân chỉ vướng mỗi đôi tất nhưng rất kiên cường chịu lạnh, phi như tên lửa vào trong nhà.
Trong lúc túng quẫn, Vỹ Chu Đào vớ được cây chổi lông vịt nằm ngổn ngang trên bàn, kiên quyết chắc chắn là có ăn trộm, cô phóng lên lầu, như thích khách vút qua hệt gió, dùng chiêu đánh lén quật ngã tên ăn trộm xuống sàn, đè lên người hắn đánh tới tấp.
"Chết mày nè! Chết mày nè con! Dám vào nhà tao ăn trộm hả!!"
"Ah ah đừng..

đừng đánh..

đừng đừng..

tôi sai, tôi sai rồi đừng đánh nữa!"
"Biết sai hả? Biết sai thì kệ mày, tao đánh cho mày chết mày luôn nè!"

Bốp bốp bốp.
Vỹ Chu Đào nghiến răng nghiến lợi, cánh tay không biết có mềm mỏng hay không nhưng cứ mỗi lần giáng chổi xuống thì tên trộm lại hét toáng lên một cái.
"Ôi trời đất, Chu Đào dừng lại! Đừng đánh nữa!"
"Chu Đào, có nghe tôi nói không!"
Đồng loạt chẳng biết từ đâu ra một đám người số lượng không ít không nhiều túm hai tay hai chân cô xách quăng ra một bên, giây tiếp theo liền có một vòng tay êm ái đỡ lấy.

Vỹ Chu Đào hoang mang ngây ngốc ra, phát hiện người mà cô vừa đè đánh là ông quản gia ở nhà chính hay tặng cho cô kẹo dẻo và mỳ, nhận ra rồi mặt cô trắng bệch như mắc bệnh, hoảng hốt nhàu đến níu kéo: "Ơ ông ơi ông có sao không? Sao ông nằm lăn ra sàn vậy ông? Lạnh lắm đó ông ơi."
"Tại ai?" Một trong số cô gái mặc váy hầu đính logo hình vuông dưới góc váy có dấu ấn của họ Tần dùng chân đá vào bụng cô, giở giọng trách mắng: "Như không lao như mụ điên tới đánh người? Cô có bị bệnh não không vậy?"
"Ngậm miệng!" Tần Quốc Trường lạnh lùng quát.

Anh đỡ Vỹ Chu Đào đứng lên, ánh mắt bội phần chán ghét: "Chu Đào, giao cho em trụt xuất người này ra khỏi nhà tôi."
"Ô-ông chủ? Ông chủ ở đây từ khi nào.." Chưa kịp dứt lời, ả được đám đồng nghiệp nhắc nhỏ: "Nhiều chuyện, năn nỉ mau lên, cơ hội không có nhiều đâu."
"A ah, ông chủ." Cô gái hầu vừa giở giọng mẹ thiên hạ trong nháy mắt biến thành con cún trung thành: "Tại vì em hồ đồ, vừa rồi nhìn thấy con nhỏ này đánh quản gia Trịnh nên tức quá không biết tiết chết, ông chủ có thể nào.."
"Không." Tần Quốc Trường nới lỏng Vỹ Chu Đào cho cô đường thở, thả cho cô tùy ý đi đến thăm bạn già, anh lạnh lùng: "Tôi không nhắc lại lần thứ hai, cút ra khỏi đây."
Đám người xung quanh đó tía mặt tím tai, không biết thực sự là thành thật muốn giúp đỡ ả xin lỗi hay không, nhưng trước khi được chuyển sang đây thì dường như ai cũng được nhắc nhở là không được khiến Tần Quốc Trường nổi giận.
"Ông ơi, ông ơi ông đừng ngủ nữa mà." Vỹ Chu Đào một bên lắc lắc tay quản gia Trịnh, một bên ra sức nắm gáy cổ ông lôi ngồi dậy bằng một tí sức lực cỏn con, cực lực van xin nài nỉ: "Ông ơi con không cố ý đâu mà, ông ngủ hoài lỡ ông không tỉnh rồi con đi tù thì phải làm sao đây ông ơi."
Bất chợt, Vỹ Chu Đào cảm nhận được sức nặng của ông bạn già hụt mất, cơ thể ông ấy nhẹ cẫn đi, cô không cần dùng lực cũng có thể đỡ lên.
"Bốp" một tiếng va chạm giữa nắm đấm và da mặt.

"Áaa.." Vỹ Chu Đào trợn mắt tròn xoe, hốt hoảng la toáng lên, chụp cánh tay Tần Quốc Trường giật mạnh, túng quẫn hét lớn: "Sao ông chủ đánh ông quản gia? Ông quản gia nằm ngủ lỡ..

lỡ ông quản gia đang ngủ mà ông chủ đánh ông quản gia, ông quản gia chết queo là con phải đi tù, con đi tù ai thăm con bây giờ.."
"Ồn ào quá!" Tần Quốc Trường xốc người Vỹ Chu Đào lên như xốc trẻ con, ôm bụng cô đứng dậy, hất cằm xuống quản gia Trịnh.

"Tỉnh rồi đấy, tự giải quyết đi."
Vỹ Chu Đào tụt ra khỏi tay Tần Quốc Trường, tiếp tục ghì cổ đỡ quản gia đang thoi thóp thở, "Ông ơi ông, ông có sao không ông?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi