ĐẠO MỘ BÚT KÝ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Máu?”

“Đúng, chắc chắn là máu, có người từng đổ lên mặt bàn thiết này một lượng lớn máu, hơn nữa không phải chỉ một lần, tầng máu này khô đi lại rưới thêm một lớp máu khác, cứ như vậy bên dưới không biết có bao nhiêu tầng máu như vậy.” Tôi nói, nhìn những hoa văn trên mặt mâm, trong tích tắc liền ý thức được chuyện sao lại thế, “Cậu xem những hoa văn in chìm này, tôi trước kia từng gặp qua vật tương tự, những thứ này là rãnh dẫn máu, đây không phải một bàn thiết tầm thường, đó là một mâm tế.”

Để chứng minh cho lý luận của mình, tôi lập tức lấy ra một bình nước, bắt đầu đổ lên mặt mâm, tôi đổ hết sức cẩn thận từng chút một, dưới ánh sáng đèn pin, màu nước có điểm giống với một loại chất lỏng thần bí thời cổ đại nào đó, ẩn hiện ánh kim trên hoa văn, nhanh chóng lan rộng ra khắp mặt mâm.

Chứng kiến cách mà dòng nước di chuyển, tôi gần như có thể khẳng định được hoa văn này đã được thiết kế trước, cách dòng nước chảy trên hoa văn quả thực có một mỹ cảm đặc biệt êm dịu.

Dòng nước tựa như có sinh mệnh lan tràn khắp bàn thiết khai triển ra một đồ hình vi diệu, sau đó lưu lại ở bốn phía hoa văn bàn thiết. Kỳ dị là sau khi chúng chảy qua không hề rớt một giọt xuống đất mà chúng chảy theo cạnh bàn thiết xuống dưới đáy, hơn nữa từ hoa văn đáy lại tiếp tục lưu động, tụ lại trong bộ phận trục.

Đó là do sức kéo của nước. Trong máu có chứa nhiều tạp chất hơn, sức kép hẳn phải lớn hơn nữa, màu đỏ của máu dán theo bàn thiết mà chảy xuống nhìn càng thêm bắt mắt.

“Thứ này hóa ra là dùng như vậy”. Tiểu Hoa từng thấy qua nên cũng không quá đỗi kinh ngạc, “Lẽ nào chúng ta cũng phải đổ nhiều máu như vậy sao?”

Điều này tôi cũng không biết nữa, tôi sờ soạng quanh bàn thiết, máu khô bắt đầu bị hòa tan vào nước, cảm giác những dấu vết bên trên vẫn tương đối mới, có thể là từ Lão Cửu Môn năm đó tiến vào rót xuống.

Trộm mộ tặc hiếm khi tuân thủ những quy luật huyết tế linh tinh như vậy, hơn nữa tại nơi này tuy không phải cổ mộ nhưng mang theo máu không phải điều gì may mắn, nếu thời điểm Lão Cửu Môn năm đó tiến vào nơi này đã đổ một lớp máu lên bàn thiết, vậy khẳng định là đối với họ việc đó có nguyên nhân, vì hiện giờ không có đầu mối nào nên chỉ có thể thử một lần.

Tôi nghĩ có lẽ là dưới mặt bàn thiết này có bộ phận gì khả năng cần tới huyết dịch mới có thể khởi động được.

Như vậy cũng không khó để lý giải ra, cơ quan này có lẽ lợi dụng tính chất của huyết dịch, dùng máu đổ lên trên những hoa văn như một chất dẫn, tôi tin vào kỹ thuật cổ đại hoàn toàn có thể làm được điều đó. Chỉ cần những hoa văn này được thiết kế xảo diệu, sử dụng nước hoặc chất lỏng khác có tốc độ chảy khác nhau.

Tôi chuẩn bị đưa Tiểu Hoa kéo ra ngoài để bảo hắn gọi người phía dưới chẩn bị cho mình chút máu tươi, Tiểu Hoa lại sờ vào những vết máu đang tan ra kia, đột nhiên hỏi:

“Chờ chút đã, cậu nói xem đây là máu gì?”

“Máu gì là máu gì?”

“Nếu máu heo máu cẩu thì dễ xử lý rồi, nhưng nếu là máu người thì khó mà làm được. Hơn nữa nhìn lượng máu nhiều thế này cũng không phải một hai chai là đủ. Nếu như cần đủ máu để vào được bên trong hẳn phải là một đại công trình.”

Tôi ngẫm một lát, ngược lại thấy cũng đúng, nếu là máu người hẳn sẽ phiền toái, có điều Lão Cửu Môn cũng không biến thái như vậy, hơn nữa tôi cũng không tin cổ nhân có thể chế tạo ra cơ quan phân biệt được chủng loại máu hiến tế khác nhau.

Tôi và Tiểu Hoa hai người cũng không phải tạng người máu me dồi dào, nếu cần máu của yếu nhân (vip nhân vật quan trọng ), hai chúng tôi trích ra mỗi người một chén cũng coi như không tệ. Tôi nghĩ một lát rồi nói máu heo và máu người cũng không khác nhau là mấy, trước mắt sao không thử chút máu heo đi?

Tiểu Hoa chỉ lắc đầu:” Rất phiền toái.” nói xong lại tiếp:” Phải mang heo lên tận đây đấy.”

Mang heo tới đây, nghe thì cũng là một chủ ý tốt lắm, thứ nhất là bên ngoài có nhiều tóc như vậy, cứ vận từng thùng từng thùng máu một hẳn sẽ kích thích số tóc kia, thật không biết khi đó sẽ xuất hiện cái tình trạng gì. Mang hẳn một con heo lên có vẻ là hay hơn. Thứ hai là heo là vật sống có thể bảo đảm là máu không bị đông lại. Nhưng nghĩ tới tình cảnh kia, móc một con heo kéo lên vách núi cao như vây, đơn giản mà nói thì quá ư nghệ thuật.

Tin tức truyền xuống, bên dưới nhân mã có phần choáng váng, phải liên lạc xác nhận nhiều lần, sau từ trong bộ đàm truyền ra một khoảng trầm mặc, rõ ràng là bọn họ không hiểu chúng tôi đang làm gì. Tiểu Hoa bảo bọn họ cứ việc chấp hành, người bên dưới mới nhận lệnh thử đi tìm kiếm. Mãi cho tới ngày thứ hai từ trong bộ đàm, chúng tôi mới nghe được tiếng heo kêu, biết là đã thu thập được.

Nông thôn có heo là chuyện rất đỗi bình thường, có điều để chế ngự một con rồi vác vào trong thâm sơn cùng cốc này cũng rất phiền toái, điều đó khiến cho đám thủ hạ kia có phần luống cuống.

Tôi và Tiểu Hoa hai người phải vận chín mười thành công lực mới có thể treo được con heo kia lên, kéo lên tới cửa động vừa nhìn liền thấy con heo kia sợ tới mức không thể giãy giụa được nữa.

Hai người cởi heo ra, nhét vào trong cửa động, trong lúc đó cũng ngửi thấy ngay cái mùi thối khó mà chịu được, người heo dính đầy những phân cùng nước tiểu mà chưa qua tắm rửa gì, mùi xộc lên khiến người ta khó mà nhịn được. Vì đã trì hoàn mất một ngày nên chúng tôi cũng không nghĩ được nhiều như vậy, đem heo buộc bốn giò rồi treo lên sợi dây, nó nghiễm nhiên trở thành một món đồ chuyển vào trong.

Trở lại trong động lần nữa, chúng tôi trước đã làm xong công tác chuẩn bị, dùng xẻng xúc bớt cặn máu còn vương lại trên bàn thiết, hình dạng ban đầu của bàn thiết cũng dần hiện ra, có thể thấy được hoa văn phía trên càng thêm rõ ràng.

Hết thảy mọi việc sau khi xử lý xong, toàn bộ hoa văn trên bàn thiết có vẻ như mang hình dạng một đóa hoa, hơn nữa tôi phát hiện trên bàn thiết có một vài bộ phận rõ ràng là có dấu vết từng được tu sửa qua. Tổng thể bàn thiết vô cùng cổ kính, nhưng trên những bộ phận được tu sửa kia xuất hiện từng vết rỉ sét có vẻ tương đối mới. Rõ ràng là có người vào một thời điểm gần đây đã tiến hành công tác trùng tu lại khối bàn thiết này.

Tiểu Hoa nhìn bên trên bàn thiết, chúng tôi phát hiện trên đỉnh của nó có một cái móc đá to bằng cánh tay, vừa nhìn cũng biết là dùng để treo cái gì. Vì thế hai người dùng dây thừng thòng qua móc đá, kéo con lợn lơ lửng bên trên.

Con lợn bây giờ mới hoàn hồn, bắt đầu không ngừng giãy giụa cùng kêu éc lên, chói tai bằng chết, sợi dây móc chỉ bé như dây đàn thế kia, tôi sợ nó làm đứt mất.

Vì bản thân đỉnh hang không cao, nên khi treo con heo lên đó, đầu nó cách bàn thiết rất gần, có thể trực tiếp đổ máu xuống mặt mâm. Tiểu Hoa nhìn tôi một cái, liền đem chủy thủ của hắn cho tôi nói:

“Đến đi chứ?”

Tôi sửng sốt, phản pháo:

“Tôi chưa từng giết heo mà.”

Hắn nhìn tôi nháy nháy mắt cười cười:

“Cậu không từng giết chẳng lẽ tôi từng? Dao này sắc lắm, chỉ cần cứa một đường bất kỳ trên cổ nó là được thôi mà.”

Tôi cả giận đáp:

“Vậy sao cậu không làm đi?”

“Tôi không hạ thủ được”. Tiểu Hoa nói, “Cầm dao giết một con động vật có hình thể gần bằng mình, đó không phải là việc ai cũng làm được đâu.”

“Thế quái nào, chẳng lẽ nhìn tôi giống kiểu người xuống tay được lắm hử? Tôi lớn lên lại giống đồ tể thế sao?” tôi mắng. Nhưng Tiểu Hoa không nghĩ gì chỉ nhìn tôi, ánh mắt đó biểu thị cho việc hắn nhất quyết sẽ không làm.

Tôi tiếp nhận chủy thủ, nhìn con heo kia, trước đây quả thực không bao giờ nghĩ sẽ phải chọc tiết một con heo, Tiểu Hoa lăn lộn đường đời nhiều, tôi nghĩ chém đầu con heo với hắn dẫu sao cũng không phải vấn đề gì khó khăn, nhưng sao chuyện này lại phiên tới tôi làm?

Con heo kêu như bị chọc tiết thật khiến tôi vô cùng phiền toái, tôi khoa tay múa chân hai cái cảm giác hỏng mất, bản thân khẳng định sẽ không thể xuống tay được, lại nói:

“Hay là bảo thủ hạ của cậu lên đây mà giết?”

“Người này đều là dân Sơn Đông gốc truyền thuyết bảo có quỷ, việc này không thể làm được, bọn họ tuyệt đối không dám trèo lên đâu.”

Tiểu Hoa bồi thêm, “Cậu cứ như vậy thì làm gì có tiền đồ chứ.”

“Cậu không có tư cách nói tôi.” Tôi nhìn con heo rồi cười khổ, thầm nói nếu Bàn Tử ở đây thì tốt rồi, có điều là không biết anh ta có thể xuống tay giết đồng loại mình hay không thôi.

Giằng co trong chốc lát, hai người không ai chịu làm đồ tể, đành phải gọi một thủ hạ bên dưới trèo lên, thủ hạ kia của Tiểu Hoa cũng là nhân vật máu mặt, bình thường ở Thành Đô chém người cũng được xếp vào hàng có số có má đàng hoàng, chúng tôi vừa đem chuyện thuật lại cho hắn, hắn liền cự tuyệt nói:

“Mạch máu heo rất to, hạ một dao máu sẽ phun ra tứ lung tung khắp nơi, lấy máu cần phải dùng ống dẫn.”

Nói xong liền tìm một chai rượu, ,một dao chém bay đáy chai. Một dao phạt nhọn miệng chai, sau cùng tiến lên chọc thẳng vào cổ heo.

Heo kêu ré lên một tiếng, nhất thời máu liền từ trong đáy bình tràn ra, vô số đường máu bắt đầu bò chầm chậm trên hoa văn bàn thiết.

Tôi cảm giác một trận ghê tởm, không đành lòng nhìn lại. Trước đây khi trông thấy thi thể phần lớn đều đã phân hủy nhưng chưa từng có cảm giác chán ghét như vậy, quá trình giết đi một mạng thực khiến lòng tôi phát run.

Sau năm phút đồng hồ, heo đã thôi giãy giụa, suy yếu cực độ, máu heo chảy theo hoa văn một lần nữa nhuộm đỏ bàn thiết, dòng chảy của máu xung quanh bàn thiết vô cùng quỷ mị, nhưng tôi không nhìn kỹ, khiến tôi lo lắng là bàn thiết kia không hề phát sinh biến hoa gì, vẫn cứ xoay tròn như vậy.

Tiểu Hoa nói bàn thiết này có tác dụng là dẫn máu chảy vào cơ quan bên dưới, tuy rằng trên bàn thiết đã ngập máu, nhưng để chảy tới bộ phận bên dưới cần thêm một chút thời gian nữa.

Quả nhiên là sau đó ba bốn phút, chuyển động của bàn thiết kia bỗng phát sinh một chút biến hóa, tựa như có cái gì mắc ở bên trong, tiếp theo thì ngừng lại.

Tôi và Tiểu Hoa ở bên cạnh lập tức làm động tác đề phòng, để ngừa có cái cơ quan nào đột nhiên khởi động, chợt nghe từ dưới bàn thiết truyền lên liên tiếp những tiếng xích sắt ma sát nặng nề. Tiếp theo thứ âm thanh đó bắt đầu từ trong bốn vách đá xung quanh xuất hiện.

Tôi quá sợ hãi, nghe tiếng động dồn dập trong vách đá bốn phía thầm gào lên cái quái gì vậy, chẳng lẽ bốn phía vách động này đều có cơ quan?

Nếu như vậy có thể giải thích bàn thiết kia đã khởi động một cơ quan rất lớn, cơ quan khổng lồ đó nhất định không phải đơn giản, khẳng định phải phát sinh thêm ít nhiều biến cố. Bởi vì nếu chỉ cần khởi động một cạm bẫy nặng trong khoảng một trăm cân cũng đâu cần tiếng động lớn tới vậy.

Vừa định nhắc mọi người chú ý, biến cố lập tức xảy ra, bốn phía ba mặt vách động, trong những hốc đá đựng thẻ tre cổ thư kia đột nhiên di động. Tất cả thẻ tre đều bị đầy ra ngoài, tiếp theo, từ từ có một thứ “gì đó” kỳ quái từ trong đáy động “đẩy” ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi