DÂU TÂY BA BA PI



Cho đến hừng đông, Cố Noãn vẫn chưa muốn ngủ.

Hàn Dương ôn nhu dỗ nhiều lần cậu mới lưu luyến không rời mà trở về phòng.

Cậu nằm ở trên giường, nắm tay Hàn Dương: "Ngày mai em thức dậy, anh còn ở đây không?"
"Buổi chiều anh phải về phim trường.

Nếu buổi trưa em có thể dậy, có lẽ chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm."
Cố Noãn không khỏi yên tĩnh lại khi nghe tin Hàn Dương sắp yêu xa với mình.

Hàn Dương hỏi: "Sao vậy?"
Cố Noãn dùng trán cọ cọ Hàn Dương, sau khi dậy sóng với mối tình đầu bình tĩnh trở lại, cậu nhìn khuôn mặt mà mình sáng nhớ chiều mong trước mắt, trong lòng chợt bất an, không muốn tách ra: "Anh ơi, đợi đến khi em tỉnh rồi, chúng ta vẫn là người yêu của nhau đúng không?"
"Đương nhiên." Hàn Dương cau mày, bất đắc dĩ cười nói, "Em đang suy nghĩ gì vậy?"
Cố Noãn nghĩ đến một điều, cậu nói thẳng với Hàn Dương: "Em sợ rằng khi tỉnh lại anh sẽ hối hận.

Em không nghĩ anh thích em đến vậy..." Trong một câu nói ngắn gọn, ngữ khí của Cố Noãn hiển nhiên là thiếu tự tin.

Nếu không phải vì sự như gần như xa của Hàn Dương mấy năm nay, cậu sẽ không như vậy.

Hàn Dương hiểu ra, anh quay lại nắm chặt tay Cố Noãn: "Anh sẽ không hối hận, anh rất thích em."
Muốn anh nói câu này bao nhiêu lần cũng có thể, nói đến khi nào Cố Noãn cảm thấy an tâm thì thôi.

Hoặc là.

Hàn Dương ngồi xổm xuống, đưa trán kề sát vào trán Cố Noãn: "Em cần anh làm việc gì không? Từ nay về sau, em muốn anh làm gì cũng được."

Cố Noãn chưa bao giờ nghĩ Hàn Dương sẽ nói như vậy, cậu cảm động trước sự nghiêm túc của Hàn Dương, trong lòng ấm áp: "Vậy thì...em muốn mỗi ngày anh phải thích em hơn một chút, càng ngày càng nhiều hơn."
Hàn Dương giật mình.

Yêu cầu của Cố Noãn đơn giản như vậy, nhưng đây không phải là lần đầu tiên Hàn Dương nghe thấy câu này.

Hơn mười năm trước, vào mùa đông.

Hàn Dương mới đến với Cố gia nên tính cách hương nội, không thích nói chuyện.

Sự tàn bạo của Hàn Vĩnh Niên mỗi đêm đều tựa như những cơn ác mộng đánh thức anh khỏi giấc ngủ, hoảng sợ và lo lắng.

Vì lý do này, Quý Mạc đã sắp xếp cho anh đi khám bác sĩ tâm lý, lúc đầu anh sẽ đi khám hàng tuần, sau đó cứ nửa tháng lại đi một lần, tất cả đều vào cuối tuần khi không có lớp.

Mỗi lần như vậy, Cố Noãn đều đi cùng anh.

Đồng thời, trước đó Cố Noãn sẽ bỏ một chiếc kẹo mút hương dâu vào túi quần của mình.

Ngay khi Hàn Dương ra khỏi phòng khám, cậu liền bóc vỏ ra và háo hức đưa kẹo cho Hàn Dương.

Cố Noãn kiễng chân lên chạm vào đầu Hàn Dương, học theo Quý Mạc khi khen mình để khen Hàn Dương: "Anh thật ngoan, chúng ta phải nghe lời chị bác sĩ, như vậy mới mau chóng khỏe lại~"
Hàn Dương rụt đầu lại, cầm lấy cây kẹo mút, khó nhọc gật đầu.

Lòng anh vui sướng, rất thích Cố Noãn, nhưng anh cười không nổi.

Quý Mạc nói: "Tiểu Noãn, con không thể chạm vào đầu anh mình như thế, không lễ phép."
"Em xin lỗi anh." Cố Noãn ngay lập tức xin lỗi, thân mật kéo tay Hàn Dương.

Hàn Dương thay đổi sắc mặt, hối hận vừa rồi rút lui, không để cho Cố Noãn vì mình mà bị dạy bảo, cho nên nhanh chóng nói: "Không, không thành vấn đề.

Cháu, đầu của cháu có thể tùy tiện chạm..."
Cố Noãn vừa nghe liền ngay lập tức nói với Quý Mạc: "Ba, anh con nói đầu của anh ấy là của con!"
"Anh không nói như vậy.

Tai nhỏ của con đang nghe cái gì vậy?" Quý Mạc thật sự vừa tức vừa cười nhìn Cố Noãn, cưng chiều niết mặt của cậu, rồi vươn tay nắm lấy tay Hàn Dương, nửa cúi người xuống, tận lực nhìn thẳng Hàn Dương, "Hàn Dương, thả lỏng đi.

Hiện tại chúng ta đều là gia đình của cháu, đối với người nhà cháu không cần sốt sắng như vậy."
Hàn Dương như hiểu như không nghe lời của Quý Mạc, chần chờ gật gật đầu.

Nhưng anh vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của Cố gia.

Vừa mới tiến vào gia đình đó có thực sự là người một nhà không?
Hàn Dương phát hiện sau khi anh đến Cố gia, một nửa sự chú ý của Quý Mạc và Cố Viễn Sâm đều đặt lên người anh.

Vì không giống với những đứa trẻ khác, buổi tối anh không ngủ được, khuyết thiếu khả năng giao tiếp như những người bình thường.

Anh không phải là một người bình thường, anh có bệnh.

Nhưng anh lại ở trong tòa lâu đài ấm áp này, tận hưởng tất cả những gì vốn không thuộc về mình.

Anh cũng...lấy đi một nửa sự quan tâm vốn là của Cố Noãn.


Hàn Dương tham lam phần tình yêu Quý Mạc và Cố Viễn Sâm, nhưng anh luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi.

Vì lý do này, anh ít nói hơn, như thể ít nói hơn sẽ làm giảm cảm giác tồn tại của mình.

Hàn Dương nghĩ: Anh phải trả lại phần tình cảm của Quý Mạc và Cố Viễn Sâm cho Cố Noãn, Cố Noãn tốt như thế, Cố Noãn khác với anh, làm sao cậu có thể thiếu hụt một nửa yêu thương vốn thuộc về mình?
Hàn Dương bắt đầu cảnh cáo chính mình.

Không phải đồ của mình thì không nên lấy, nếu đó là đồ của Cố Noãn, anh càng không nên lấy.

Anh thích Cố Noãn rất nhiều.

Tuy nhiên, vào một đêm nọ, bởi vì bị Hàn Dương lạnh nhạt nhiều ngày, Cố Noãn bĩu môi, ôm chiếc gối nhỏ của mình lặng lẽ lẻn vào phòng Hàn Dương.

Hàn Dương sửng sốt, không biết vì sao Cố Noãn lại tới phòng của mình.

"Suỵt" Cố Noãn ôm gối leo lên giường của Hàn Dương, lưu loát chui vào chăn, "Sẽ bị ba phát hiện mất."
Hàn Dương ngẩn người, sau đó anh cũng không nói thêm gì, thay vào đó anh ngoan ngoãn giúp Cố Noãn đắp chăn, sợ cậu sẽ bị cảm lạnh.

Cố Noãn nhìn thấy Hàn Dương vì mình nhét chăn bông, lửa giận trong lòng liền biến mất, gọi Hàn Dương cùng nhau nằm xuống: "Tại sao gần đây anh lại không để ý đến em?"
Hàn Dương nằm ở trên giường, không biết nên trả lời như thế nào.

Cố Noãn nắm lấy tay Hàn Dương, không cần mặt mũi nói: "Em thích anh như vậy, sao anh lại không để ý đến em.

Trước đây anh đâu có như vậy, anh ơi~", âm điệu bên trong chữ cuối cùng, Cố Noãn còn mang theo ý tứ làm nũng.

"......"
"Anh!" Cố Noãn ngồi dậy, rũ mày nhỏ, một mặt oan ức.

Hàn Dương siết chặt tay, trước khi Cố Noãn sắp khóc, đột nhiên hỏi cậu, "Em không tức giận sao?" Giọng anh trầm xuống, đè nén bao nhiêu áy náy cùng tất cả tâm tình.

"Hả?" Cố Noãn dụi dụi mắt, không hiểu ý của Hàn Dương.

"...Anh ở đây, anh sẽ lấy đi tình yêu của họ đối với em." Trước đây, Hàn Dương từng thấy bạn cùng lớp oán giận bố mẹ của cậu ta sinh con thứ hai, chia cắt những thứ vốn thuộc về cậu ta.

Cưỡng ép cướp đoạt là hành vi đáng ghét nhất, khi Hàn Dương nhận ra mình đang làm một việc như vậy, anh bắt đầu "vạch ra ranh giới rõ ràng" giữa mình và Cố gia.

Cố Noãn nghiêng đầu, không hiểu vấn đề.

Cậu đang cố gắng suy nghĩ, điều này khiến cậu chậm trả lời.

Chậm đến nối Hàn Dương bắt đầu mờ mịt nhìn trần nhà, tim đập vừa đều đặn vừa khó nhọc.

Đối với một đáp án gần trong gang tấc, người ta sẽ hiếu kỳ, cũng sẽ lo sợ.

Nhưng anh sợ điều gì?
Bản thân anh cũng không biết.

Một lúc lâu, Cố Noãn nắm lấy bàn tay của anh, nhỏ nhắn và ấm áp, có lẽ Cố Noãn đang tiếp sức mạnh cho anh.

Anh nghe thấy cậu nói sau một hồi đắn đo suy nghĩ một cách đương nhiên: "Vậy anh yêu em nhiều hơn một chút không phải là được rồi sao?" Cậu khờ dại hỏi, "Anh, anh sẽ yêu em sao? Sẽ thích em sao?"

Từng chữ của Cố Noãn đều mang theo sự vui vẻ như một đóa hoa đang nở rộ, hương thơm thoang thoảng, khiến trái tim lạnh giá của Hàn Dương dần dần hóa tuyết.

Mặt trời sẽ làm tan chảy mùa đông và mang mùa xuân đến cho Hàn Dương.

Hàn Dương cụp mắt xuống, hồi lâu sau mới nhìn nghiêng về phía Cố Noãn.

Sau khi Cố Noãn thúc giục một lúc lâu, anh mới chậm rãi nở nụ cười tự nhiên trở lại và đưa ra quyết định trong lòng.

Anh đáp nhẹ nhàng và chắc chắn: "Sẽ."
Cố Noãn rất vui, cậu ôm lấy Hàn Dương, giọng nói vui vẻ lướt qua trái tim cô đơn của Hàn Dương như một cơn gió ôm lấy nó mà sưởi ấm.

"Anh, ngày mai có lẽ mùa xuân sẽ đến."
Bây giờ, bọn họ đều lớn rồi, đã nghênh đón mười mấy mùa xuân.

Cố Noãn vẫn thúc giục Hàn Dương: "Anh ơi."
Hàn Dương bật cười, hơi thở ấm áp thay thế cho mùa xuân tháng tư đáp lại: "Ừm, mỗi ngày anh đều sẽ yêu em nhiều hơn."
Cố Noãn đỏ bừng cả mặt.

Cậu rõ ràng nói là: "...anh phải thích em hơn một chút ", nhưng Hàn Dương lại nói "...anh đều sẽ yêu em nhiều hơn."
Thích và yêu, nói giống nhau, nhưng cũng rất khác nhau.

Hàn Dương thích nhìn bộ dáng vui vẻ của Cố Noãn, anh chủ động nói: "Chuyện của chúng ta, khi chú Quý và chú Cố ​​trở về, chúng ta hãy cùng nhau nói cho họ biết."
Một tia sáng lóe lên trong mắt Cố Noãn, cậu gật đầu lia lịa: "Dạ!" Cuối cùng, cậu hỏi Hàn Dương: "Anh ơi, sau khi phim của anh được phát sóng, sẽ có nhiều người biết đến anh, chúng ta phải lén lút yêu đương sao?"
"Anh sẽ nói với mọi người anh đã có người yêu và anh sẽ không giấu giếm điều gì cả."
"Vậy em có thể thường xuyên tới gặp anh được không?"
Cố Noãn sợ Hàn Dương sẽ cảm thấy mình quá mức dính người, ngay lập tức giải thích: "Cũng không phải thường xuyên đâu, thỉnh thoảng ấy ạ." Bây giờ cậu không phải là một Omega, sẽ không xảy ra những vấn đề liên quan đến việc đánh dấu cùng với Hàn Dương, một năm không gặp cũng không có việc gì.

Nhưng Cố Noãn làm sao có thể đợi lâu được như vậy.

Hàn Dương sẽ không để Cố Noãn bất an nữa, anh trực tiếp em: "Cố Noãn, lần này đến lượt anh đi tìm em.

Lúc nào rảnh anh sẽ đến gặp em.

Nếu không có thời gian, anh sẽ tìm cách để có thời gian."
Trên thực tế, Hàn Dương sẽ nói như vậy bởi vì anh có tư tâm.

Anh không muốn Cố Noãn bị chụp ảnh, cũng không muốn Cố Noãn bị những người trong giới nhìn chằm chằm.

Trong lòng anh, Cố Noãn lớn lên rất đẹp, cậu giống như một mặt trời nhỏ, quả thật ưu tú đến đỉnh cao.

Bề ngoài Hàn Dương có vẻ lãnh đạm, nhưng bên trong thực chất rất keo kiệt, nhưng lại keo kiệt một cách thông minh, giả bộ hào phóng không nói lời nào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi