DÂU TÂY BA BA PI



Cố Noãn hoàn toàn không biết tâm tư của Hàn Dương.

Cậu nhào vào vòng tay của Hàn Dương, cảm động nói: "Anh ơi, yêu đương thật sự quá tuyệt."
Hàn Dương ôm Cố Noãn, hôn lên trán cậu, tựa hồ hôn làm sao cũng không đủ.

"Anh ơi."
"Ừm."
"Anh ơi ~"
Sau khi Cố Noãn được hôn đến thỏa mãn, cái gì cậu cũng không sợ.

Khi an tâm rồi cậu rốt cuộc cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, dựa vào lồng ngực của Hàn Dương nói: "Em thích anh nhất."
Hàn Dương đáp lại: "Anh cũng vậy." Sau đó anh để Cố Noãn nằm xuống, nhét chăn bông cho cậu, "Được rồi, em ngủ đi, thức khuya không tốt đâu."
Cố Noãn nghe âm điệu thoải mái của Hàn Dương liền ngáp một cái: "Ở trong đoàn phim anh có hay thức khuya không?"
"Thỉnh thoảng." Hàn Dương đứng dậy, giúp cậu vặn đèn trong phòng sang chế độ ngủ, trong ánh sáng mờ ảo, dáng người thon dài của Hàn Dương chìm vào giấc mộng chưa sâu của Cố Noãn.

Cố Noãn dụi mắt, buồn ngủ nói: "Khổ quá, em không muốn anh phải làm việc vất vả.

Hy vọng bộ phim của anh có thể sớm được phát sóng, để anh không cần cực khổ như vậy nữa."
Trước đây, Cố Noãn nghe Hạ Phi nói, chờ Hàn Dương bạo hồng rồi cũng không cần vội vàng chạy đông chạy tây chờ đóng phim, mà là phim chờ anh đóng.

Ngược lại, Hàn Dương khá bình thường: "Làm việc gì cũng vất vả, chỉ cần lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi thật tốt là được."
Cố Noãn cảm thấy những gì Hàn Dương nói có lý, cậu xoay người sang một bên, nắm lấy góc quần áo của Hàn Dương, cố gắng kéo Hàn Dương xuống giường.


Đáng tiếc Hàn Dương không nhúc nhích, Cố Noãn phải chào thua.

Nhưng cậu âm thầm thề lần sau sẽ thành công.

Còn Hàn Dương ngày hôm qua bận rộn để có thể kịp trở về gặp cậu, hiện tại quả thực rất mệt.

Sau khi Cố Noãn ý thức được Hàn Dương mệt mỏi, lập tức tự trách: "Yêu đương khiến em cao hứng nhưng suýt nữa quên mất anh đang rất mệt." Cậu nhanh chóng đẩy Hàn Dương một cái, "Mau đi ngủ đi."
Và những ánh sao cuối cùng trong mắt cậu cũng rơi vào tay Hàn Dương, rốt cuộc đã có điểm dừng.

Cố Noãn cười khẽ: "Em cũng đi ngủ đây.

Trưa mai nhất định có thể dậy ăn cơm cùng anh."
Hàn Dương nghe âm thanh của Cố Noãn, trong lòng tựa như ngâm một lọ mật.

Đã hơn ba giờ sáng, họ thực sự nên đi ngủ.

"Buổi trưa gặp lại."
Hàn Dương đi được hai bước ra cửa liền quay lại.

Cố Noãn khó hiểu, chưa kịp nói gì thì Hàn Dương đã cúi người xuống hôn cậu: "Chúc em ngủ ngon." Mong rằng sẽ sớm đến trưa.

Người không thể rời bỏ đối phương, mặt ngoài là Cố Noãn, nhưng thực tế là Hàn Dương.

Tám giờ sau, lúc 11:23, Cố Noãn tự nhiên tỉnh dậy.

Việc đầu tiên cậu làm khi rời giường không phải đánh răng rửa mặt mà là dùng chân trần chạy đến cửa phòng Hàn Dương, để xác nhận xem đêm qua có phải là mơ hay không.

May là Hàn Dương dậy sớm và có đủ năng lượng để đối phó với những cảm xúc tình yêu của Cố Noãn.

"Vừa rồi anh vừa mới gọi cho chú Quý, chú ấy nói buổi chiều mới có thể trở về, hẳn là anh không gặp được." Hàn Dương để Cố Noãn tắm rửa trước, "Buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn, anh sẽ làm cà chua đường cho em."
Sau đó, Hàn Dương đưa tay ra, ôm ngang Cố Noãn lên.

Cố Noãn cả kinh, vội vàng ôm lấy cổ Hàn Dương, đỏ mặt, biết rõ còn hỏi hỏi: "Anh ơi?"
"Mùa này đừng đi chân đất, dễ bị cảm lạnh".

Cố Noãn cười khúc khích: "Ừm!"
Nếu là trước đây, Hàn Dương chỉ đến phòng của Cố Noãn mang đến cho cậu một đôi dép lê, thì bây giờ cư nhiên trực tiếp ôm cậu vào phòng mang dép.

Không hổ là yêu đương, không hổ là bạn trai!
Trong lòng Cố Noãn có mười con hươu đang nhảy dựng, cậu thầm mím môi cười, ôm chặt lấy Hàn Dương.

Sau khi vào phòng, Cố Noãn ổn thỏa mang tất và đi dép.

Hàn Dương nhìn thấy ống quần của cậu đã xắn lên một nửa, ngồi xổm xuống chỉnh lý một chút, hỏi: "Tháng này ngày mấy em đến bệnh viện?"
Lần trước Hàn Dương không đi cùng cậu, Cố Noãn không biết đã sụt mấy cân nước mắt.

Mặc dù Cố Noãn không đề cập đến, nhưng Hàn Dương biết Cố Noãn chắc chắn rất đau, lần này anh không muốn vắng mặt nữa.


"Có thể phải đến cuối tháng mới đi tiêm."
"Cuối tháng?"
Cố Noãn không muốn che giấu Hàn Dương, nói với Hàn Dương về vị giáo sư ở thành phố D.

"Bác sĩ Vương nói tiêm thuốc trước sẽ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra, nên để em sau khi trở về từ thành phố D.

mới lại đến bệnh viện."
"Khi nào mọi người đến thành phố D, anh cũng đi."
"Không cần, thành phố D xa quá.

Anh đi về không tiện.

Có ba đi cùng em là được rồi.

Huống hồ em đã quen với kiểu kiểm tra này, không có vấn đề gì." Cố Noãn không đành lòng để Hàn Dương gấp rút đi xa như vậy, để cho anh ta yên tâm, cậu nói thêm: "Em làm kiểm tra xong sẽ gọi cho anh, nói cho anh biết kết quả kiểm tra, giống như trước đây vậy đó."
Hàn Dương đứng dậy, còn chưa kịp đứng vững đã bị Cố Noãn ôm eo: "Anh à, cuối tháng em đi tiêm, anh đi cùng em được không? Không có tin tức tố của anh, tiêm sẽ rất đau."
Kể từ đêm qua, Cố Noãn đã trở thành một yêu tinh dính người, kỹ năng đeo bám của cậu lại tăng thêm mấy lần.

Hàn Dương không hề cảm thấy phiền chán, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu dính vào người mình: "Anh nhất định sẽ đi cùng em." Anh vẫn không yên lòng, dặn dò: "Sau khi kiểm tra xong nhất định phải gọi cho anh, nếu anh không nhận điện thoại thì có lẽ là anh đang bận, sau khi thấy anh sẽ lập tức gọi lại cho em."
Ngoài ra, Hàn Dương nói với Cố Noãn: "Tháng này anh sẽ hoàn thành xong vai diễn của mình, lúc đó anh sẽ về nhà một chuyến, anh có chuyện muốn nói với chú Quý và chú Cố".

Cố Noãn nghĩ liên quan đến chuyện yêu đương của hai người, tâm tình rất tốt.

Trong lúc cậu rửa mặt, Hàn Dương âm thầm đổi vé xe của mình chậm lại một giờ.

......!
Bữa trưa là hai món và một canh do dì Từ nấu, và một đĩa cà chua đường do Hàn Dương làm, đều là khẩu vị của Cố Noãn từ nhỏ đến lớn.

Cố Noãn không đói lắm, sau khi ăn cà chua đường thì chậm rãi nhai nuốt vài miếng cơm mà không ăn bao nhiêu đồ ăn.

Hàn Dương nhặt xương cá cho Cố Noãn, tiện thể múc thêm một bát canh: "Canh nên uống nóng."
Cố Noãn ngoan ngoãn uống hết nửa bát canh: "Anh, một lát nữa anh đi bằng gì? Bắt xe sao?"
"Anh mua vé tàu, còn nhanh hơn bắt taxi về." Hàn Dương tính toán thời gian, biệt thự cách ga xe lửa không xa.

Sau khi nấu nướng xong, Dì Từ đi siêu thị mua đồ, trong biệt thự lại chỉ còn hai người bọn họ.

Còn hai giờ nữa Hàn Dương tới nhà ga, Cố Noãn thấy trời chiều nắng tốt, đưa Hàn Dương vào phòng làm việc chơi game.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ sát đất làm cho chiếc ghế lười trong thư phòng trở nên mềm mại, là một khoảng thời gian an nhàn.

"Lúc đó em muốn mua một chiếc ghế lười, nhưng bố không cho.

Bố nói em ngồi nhưng không có đọc sách, chỉ ngủ thôi." Cố Noãn dựa vào ghế chơi hai ván game với Hàn Dương, lẩm bẩm lải nhải nói thời điểm mua ghế quả thực không dễ dàng.

"Quả thật em ngủ ở chỗ này quá nhiều lần, buổi tối mới gấp gáp làm bài tập."
Khi đó Cố Noãn mới học lớp 1, đó là thời điểm cơ thể rất thèm ngủ.

May mắn thay, mỗi lần Hàn Dương đều bí mật giúp cậu làm một nửa bài tập, Cố Noãn cũng không quá khổ, cái ghế lười cũng không bị xử lý.


Tình hình trò chơi trong tay Hàn Dương không tốt, đã lâu không chơi, thua trắng tay, nằm rạp xuống đất chờ hồi máu.

Thực ra Hàn Dương không có hứng thú với game, vì Cố Noãn thỉnh thoảng sẽ chơi nên anh mới chơi với cậu.

Nhưng anh không biết ý định chơi game ban đầu của Cố Noãn là cậu muốn chia sẻ nhiều chủ đề hơn với Hàn Dương.

Dù sao thì họ cách nhau bốn tuổi, những thứ thời niên thiếu có thể cùng chơi với nhau đã ít lại càng ít
Sau khi anh đi nước ngoài, anh càng bận đến không có thời gian để chơi game.

Kết quả là, trong ván đấu hiện tại, Cố Noãn là người dẫn dắt anh.

Hàn Dương đã không game với Cố Noãn trong một thời gian dài, vì vậy tự nhiên anh không biết kỹ thuật của Cố Noãn đã tiến bộ nhảy vọt.

Tất nhiên, không thể thiếu sự khắc khổ huấn luyện của Tô Mộc.

Anh nghiêng đầu nhẹ nhàng quan sát vẻ mặt nghiêm túc của Cố Noãn khi cậu chơi game, tự hào: "Thật lợi hại."
"Mấy năm nay, ba ngày hai đầu em đều bị Tô Mộc lôi kéo chơi game, kỹ thuật đã được mài giũa lên rồi.

Khi nào anh hết bận, em sẽ mang anh đi thăng cấp."
Cố Noãn rất vui khi được Hàn Dương khen ngợi, dễ dụ vô cùng nên đã rất hăng hái giúp Hàn Dương dọn sạch đường.

Ngay khi cậu ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn dật của Hàn Dương rất mê người.

Trong ván đấu, Cố Noãn một mình không thể giành chiến thắng, trong đội ngoại trừ Hàn Dương không hăng hái cũng có những đồng đội không hăng hái.

Cố Noãn nhìn tình cảnh sắp bị xử thua, liền nhìn về phía anh chàng đẹp trai trước mặt, dứt khoát bỏ điện thoại xuống, nghiêng người đi tới.

Đó là một nụ hôn dài, dưới ánh nắng càng trở nên nóng bỏng.

Hôm qua, sau khi cùng Hàn Dương cọt xát, Cố Noãn đã tiếp thu rất nhanh và hoàn toàn học được cách thở và cách triền miên khi hôn.

Thật tiếc là nụ hôn không kéo dài được ba phút đã bị gián đoạn.

"Cách---"
Cửa thư phòng mở ra, ngay lập tức, Quý Mạc tăng ca ngủ lại công ty một mặt uể oải mà khiếp sợ đứng trước cửa, toàn bộ giấy tờ làm việc trên tay đều rơi xuống đất.

"?"
Quý Mạc không chút do dự xoay người đóng cửa thư phòng, xem như chính mình làm việc quá sức nên bị ảo giác..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi